"Cô ấy vì ta mà trả giá nhiều như vậy, đến cả tính mạng của mình cũng không tiếc mà hy sinh vì ta. Nhưng ta lại không thể làm gì được cả. Bây giờ chuyện duy nhất ta có thể làm 
chỉ là lập bia mộ cho cô ấy mà thôi. Cho dù dùng tính mạng của mình cũng không thể báo đáp ân tình của cô ấy đối với ta." 
"Dạ Hằng đây không phải lỗi của huynh. 
Là Cốc Dạ Quân. Là hắn giết chết Hàm Phong. Bây giờ chúng ta phải phấn chấn lên. 
Chúng ta không được để Hàm Phong hy sinh vô ích như vậy. Lúc đầu khi cô ấy đề nghị đến Nam Cốc xin trợ giúp chẳng phải cũng vì nghĩ cho bá tánh trong thiên hạ sao? Nếu như linh hồn ở trên trời nhìn xuống cô ấy nhất định sẽ không hy vọng thấy huynh sa sút tinh thần như vậy đâu. Dạ Hằng nhiệm vụ cấp bách bây giờ của chúng ta là phải ra khỏi khu rừng rậm này, đi đến Nam Cốc. Chúng ta bị nhốt ở cánh rừng này đã nhiều ngày nếu còn không nghĩ cách ra ngoài sớm muộn cũng sẽ chết ở đây." 
Nàng bên cạnh an ủi hắn, Hàm Phong vì hắn có thể hi sinh tính mạng, Tịch Dao vì hắn dù bị hiểu lầm, vạn kiếp bất phục cũng không oán trách chỉ mong hắn cả đời bình an còn Tịch Nguyệt - cô chỉ biết trơ mắt nhìn hắn đau khổ vì mình, lấy tính mạng của mình ra ép buộc hắn giúp tên vô tình vô nghĩa kia, cô không có tư cách gì nhận lấy tình cảm này của hắn. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-hoang-vo-song/2925019/chuong-100.html