Vừa thấy nàng khóc, trong lòng Kì Tế Long liền trầmxuống.
“Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi đúng không?” Y trầmgiọng hỏi, nhưng Kì Siếp Siếp sớm khóc không thành tiếng, căn bản là không thểtrả lời, cuối cùng y lập tức chạy ngay vào trong động tìm kiếm.
Trong động không có một bóng người?!
“Siếp Siếp, Đỗ Kình đâu?” Đi ra ngoài động, y nhíumày.
Nhưng nàng chỉ khóc, nếu sớm biết rằng đại ca sẽ đếncứu bọn họ, thì Đỗ Kình đã không cần phải mạo hiểm sinh mệnh mà nhảy xuống vựcđể tìm lối ra khác. Hắn hiện tại thế nào? Có phải đã xảy ra chuyện gì ngoài ýmuốn không? Ô…… Sớm biết vậy thì nàng đã kiên trì không cho hắn xuống, ô……
“Siếp Siếp, muội đừng khóc!” Y đột nhiên chộp lấy bảvai nàng, nhìn chằm chằm nàng, nghiêm túc nói:“Trả lời đại ca, Đỗ Kình đâu?Người cũng muội lên đỉnh Tuyết Phong là hắn, đúng hay không? Không phải hắncùng muội ngã xuống vực sao?”
Kì Siếp Siếp gật gật đầu, nghẹn ngào khóc nói: “Hắnnhảy xuống dưới rồi.”
Nhảy xuống dưới? Có lẽ là y nghe lầm.
“Muội nói Đỗ Kình, hắn rơi xuống vực rồi?” Y nhíu mày,có chút khó tin nhìn chằm chằm nàng, không thể nào, với võ công của Đỗ Kình,nếu Siếp Siếp bình an vô sự, thì làm sao hắn xảy ra chuyện được? Có lẽ là vìcứu Siếp Siếp, mới có thể làm cho……
“Hắn nhảy xuống.” Nàng dùng sức lắc đầu, nghẹn ngàosửa lại cho đúng.
Kì Tế Long trừng mắt nhìn nàng, thật sự không hiểunàng rốt cuộc đang nói cái gì.
“Muội nói là hắn tự mình nhảy xuống, chứ không phảingã xuống?” Y tỏ ra hoài nghi, miệng chậm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-hoang-tru/51340/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.