Chương trước
Chương sau
Cảm giác được khí tức của Bạch Trạch, Trầm Chu lập tức cầm thư tịch chạy về phía hắn.
Bạch Trạch thả đống thư tịch trong tay xuống trên chiếc bàn dài, ánh sáng trong mắt khẽ dao động.
Mấy ngày nay nàng mải mê nghiên cứu cổ tịch, thì ra là muốn tìm phương pháp trấn giữ Lan Nhược giới thay cho đèn dẫn hồn?
Không ngờ chấp niệm muốn hồi sinh Mặc Hành lại cắm rễ trong lòng nàng sâu đến vậy…
Thế nhưng, hắn rõ ràng hơn ai hết, thế gian không có phương pháp thay thế đèn dẫn hồn. Tiêu diệt lục giới có khi còn là việc đơn giản hơn.
Trong mắt Trầm Chu tràn đầy sự cố chấp điên cuồng, nàng đưa thư tịch trong tay cho Bạch Trạch xem, “Bạch Trạch, chỗ này có ghi, Lăng Nhược giới là nơi cực âm cực tà của lục giới, cần vật mang tính cực dương tương đương áp chế, đèn dẫn hồn có thể trấn giữ quỷ khí ở Lan Nhược giới là vì bấc đèn của nó được đốt bởi lửa cực dương từ thưở Hồng Hoang. Vì vậy, chỉ cần luyện hóa ra lửa mang dương tính tương đương là sẽ có thể tạm thời trấn giữ U Minh thay thế đèn dẫn hồn.”
Vì chuyện của Tử Nguyệt, nàng và Minh vương Quý Diệu đã kết oán, đối phương tất nhiên sẽ không dễ dàng đồng ý cho nàng mượn bảo pháp trấn giới, nhưng dẫu phải cướp đoạt, nàng cũng phải có được nó.
Ai ngờ, vừa dứt lời nàng liền bị Bạch Trạch giội cho một xô nước lạnh, “Luyện hóa ra lửa chí dương, nói nghe dễ hơn làm. Trầm Chu, không làm được đâu.”
Trong mắt Trầm Chu xẹt qua một tia không vui, song một khắc sau nàng lại khẽ nheo đôi mắt đào hoa, đưa mặt tới trước mặt Bạch Trạch, nghiêng đầu hỏi: “Cho nên, ngươi biết phương pháp luyện hóa?”
Bạch Trạch nghẹn họng vì sự lắm miệng của mình, quay mặt qua chỗ khắc, “Ta không biết.”
Thiếu nữ đổi sang ra lệnh cho hắn, “Bạch Trạch, quay lại nhìn bổn thần.” Trong giọng nói xen lẫn chút khí tức nguy hiểm.
Bạch Trạch không hề động đậy, song đầu lại bị một đôi tay xoay lại. Hắn đối mặt với một đôi mắt tĩnh lặng, đáy mắt tràn đầy vẻ thanh lãnh cao quý, khóe mắt hơi nhướng, khiến tim hắn khẽ đập mạnh một cách khó hiểu.
“Còn nhớ rõ ngươi đã từng thề thế nào với ta không? ‘Thần lực của ta nguyện cho đế quân Không Động là Trầm Chu sử dụng, trừ phi băng của cửu châu tan hết, nước ở tứ hải cạn khô, bằng không sẽ vĩnh viễn giữ lời thề’.” Nàng thuật lại lời thề khi trước của hắn rồi thản nhiên nói: “Bạch Trạch, chỉ cần tứ hải cửu châu vẫn còn đó, ngươi chính là nô bộc của bổn thần. Bây giờ bổn thần lệnh cho ngươi, nói ra hết những gì mình biết, không được giấu giếm.”
Ngắm nhìn ánh mắt nàng, lần đầu tiên trong đời Bạch Trạch cảm thấy biết quá nhiều cũng không phải là một chuyện tốt.
Hắn thở dài, ngoan ngoãn đáp: “Để luyện hóa lửa chí dương thì cần tập hợp đủ bốn loại thần lực bổn nguyên thượng cổ. Song ký chủ của bốn loại thần lực bổn nguyên này đã không còn ở lục giới từ lâu, biện pháp duy nhất hiện giờ là dùng vật được họ dùng thần lực luyện hóa ra khi còn sống thay thế. Bốn món đồ này đều đã được chủ nhân khác kế thừa, muốn cướp toàn bộ về tuyệt đối không phải là chuyện đơn giản.”
Trầm Chu thả mặt Bạch Trạch ra, cụp mắt nhìn xuống ngẫm nghĩ một lúc rồi lại ngước mắt lên hỏi: “Là bốn món đồ gì?”
Bạch Trạch đáp: “Hạo Nguyệt thương của Yêu giới, dù Bích Lạc của Thiên tộc, Định Hải châu ở Đông Hải…” Dừng một chút hắn mới tiếp lời: “Và Phượng Huyết ngọc của Phượng tộc.”
Thân thể Trầm Chu hơi chao đảo, thần sắc dần dần trở nên nặng nề. Hạo Nguyệt thương ở trong tay Lưu Quang, tuyệt đối không dễ đoạt; dù Bích Lạc thuộc sở hữu của Thiên đế, cho dù dùng danh nghĩa thượng thần Không Động mời ông ta từ bỏ vật yêu thích, bằng sự độ lượng của ông ta, không cần nghĩ cũng có thể lường trước chẳng đơn giản như vậy; Định Hải châu chính là bảo vật trấn biển của Đông Hải, nếu tùy tiện lấy đi, Đông Hải chắc chắn sẽ rung chuyển, nàng mở miệng thế nào để xin Thủy quân đây.
Trầm Chu trầm ngâm, “Giờ xem ra chỉ Phượng Huyết ngọc là dễ lấy được nhất…”
Phượng Huyết ngọc là vật của Phượng tộc, chỉ cần lên tiếng với Phượng Chỉ, hẳn chàng sẽ không nỡ cự tuyệt nàng.
Nghĩ tới đây, trong lòng Trầm Chu nhanh chóng đưa ra quyết định.
Song Bạch Trạch lại nói: “Trầm Chu, Phượng Huyết ngọc bây giờ không ở Phượng tộc.”
Nàng chau mày, “Không ở Phượng tộc thì ở đâu?”
“Ở chỗ Trưởng công chúa Cẩm Họa của Thiên tộc.”
Trong mắt Trầm Chu hiện ra vẻ ngơ ngác không hiểu, “Sao lại ở chỗ nàng ta?” Nói xong nàng mới mang máng nhớ lại, trên người vị công chúa Thiên tộc kia hình như có huyết thống của Phượng tộc, Phượng Chỉ đối xử với nàng ta cũng hơi đặc biệt…
Bạch Trạch nhàn nhạt giải thích: “Cô của Trưởng công chúa Cẩm Họa vốn là thượng thần Phượng tộc, Phượng Huyết ngọc được luyện hóa từ thần lực bổn nguyên của vị thượng thần đó. Khi còn sống vị thượng thần đó không có con cái, huynh muội Thiên đế chính là người duy nhất có quan hệ huyết thống với bà ấy, bà ấy sinh thời lại không ưa nam tử cho nên ta suy đoán, Phượng Huyết ngọc tám trên mười là đang ở chỗ Trưởng công chúa Cẩm Họa.”
Trầm Chu nghe xong thì im lặng rất lâu mới nhíu mày nói: “Cho nên, bổn thần không còn cách nào khác ngoài đối địch với Thiên tộc.”
Bạch Trạch nhìn nàng một lúc rồi hỏi: “Trầm Chu, cô thật sự muốn lấy bốn vật đó?”
Trầm Chu lộ thần sắc phức tạp, hai đầu lông mày viết rõ bốn chữ do dự và khó xử. Nếu là bốn vật khác, cho dù có phải lên núi đao xuống biển lửa, vì Mặc Hành nàng cũng sẽ lấy về cho bằng được. Thế nhưng, Hạo Nguyệt thương tượng trưng cho uy quyền của Yêu giới, một khi uy quyền bị lung lay, Yêu giới tất đại loạn; dù Bích Lạc được treo trên không trung Tiên giới, không chỉ có thể bảo đảm cho Thiên giới mưa thuận gió hòa mà còn có thể giúp Tiên giới tránh khỏi sự xâm lấn của tà khí, Thiên đế đương nhiên sẽ không tùy tiện giao vật này cho nàng; Định Hải châu thì càng chẳng cần phải nói, bất kỳ sơ sảy nào cũng sẽ lập tức biến Nhân giới thành đại dương mênh mông…
Chỉ vì mong muốn của bản thân nàng, thật sự đáng giá sao?
Nét mặt Trầm Chu dần dần trở nên thê lương cô tịch, bờ môi mím chặt lại thành một đường, trăn trở trong lòng đều viết cả nơi đầu mày. Thế rồi một bàn tay to rộng áp lên đầu nàng, nhẹ vuốt vuốt, giọng của Bạch Trạch tuy nhạt nhưng trong nháy mắt ổn lại định trái tim nàng, “Trầm Chu, không cần suy nghĩ nhiều như vậy đâu, cô muốn cái gì, ta sẽ thay cô lấy vật ấy về.”
Trầm Chu lẳng lặng nhìn hắn một lúc, cảm nhận sự ấm áp trên đỉnh đầu mình, sau đó chậm rãi hỏi: “Bạch Trạch, ta quyết định như vậy… có quá ích kỷ không?”
“Cô chỉ thuận theo con tim mình mà thôi.”
Trầm Chu nhắm mắt lại, lúc mở ra thì ánh mắt đã trở về với vẻ trấn tĩnh thấu triệt lúc trước, “Ngươi vừa nói rất đúng, sống trên đời không nên để bị trói buộc bởi những điều lệ khuôn sáo kia. Bốn vật kia… lấy trước đã rồi nói sau.”
Bạch Trạch gật đầu, lại vỗ vỗ đầu nàng nói: “Không thể lỗ mãng, chuyện này cần bàn bạc kỹ hơn.” Rồi hắn xoay người muốn đi ra ngoài, “Ta đi thông báo với Dạ Lai.”
Trầm Chu bỗng kêu hắn lại, “Chờ đã.”
Bạch Trạch quay người lại, Trầm Chu đang né tránh ánh mắt hắn, cụp mắt nói: “Tạm thời đừng nói chuyện này cho Phượng Chỉ biết.”
Sau khi cáo từ Trầm Chu, Bạch Trạch thoáng ngẫm nghĩ rồi nhấc chân đi về phía phòng Bách Linh.
Bách Linh nghe Bạch Trạch nói xong liền đứng bật dậy, khuôn mặt vốn luôn không chút biểu cảm lộ vẻ kinh hãi cực cùng, “Ngươi nói cái gì?” Rồi như ý thức được sự thất thố của mình, cô nàng điều chỉnh lại sắc mặt, trầm giọng nói: “Không được, chuyện này quá nghiêm trọng, nhất định phải hồi bẩm lại với quân thượng.” Đi được hai bước, nàng lại quay đầu hỏi: “Đa tạ Bạch Trạch thần quân đã thẳng thắn báo cho chúng ta biết, chẳng hay Dạ Lai thần quân có biết chuyện này không?”
Bạch Trạch nhắc lại: “Trầm Chu dặn ta không được nói cho thượng thần Phượng Chỉ biết chuyện này.”
Bách Linh gật đầu, “Cho nên thần quân mới đến đây tìm ta.” Nàng không khỏi lộ vẻ mặt khâm phục… thông qua nàng thì không tính là kháng chỉ. Bạch Trạch thần quân cũng biết dùng não đấy chứ.
Bạch Trạch uống cạn một chén trà rồi nghiêm mặt đứng dậy, “Ta đi cùng cô.”
Trên đường chạy tới chỗ Phượng Chỉ, hai người vừa hay gặp được Dạ Lai. Vị thần quân áo xanh im lặng lắng nghe Bách Linh thuật lại mọi chuyện.
Nghe xong, Dạ Lai cũng biến sắc, nghiêm nghị quay sang nhìn Bạch Trạch, “Bách Linh nói thật sao?”
Bạch Trạch gật đầu, “Thật đến không thể thật hơn.”
Lúc ba người cùng nhau đi tới trước mặt Phượng Chỉ, hắn đang đứng trước hồ cho cá ăn. Trong ánh nắng chiều, bóng dáng hắn bỗng trở nên cô tịch đến lạ lùng.
Gần đây bị Trầm Chu tận lực xa lánh, hắn chỉ có thể tự tìm cách giết thời gian.
Đương nhiên hắn rất muốn biết vì sao nàng lại đột nhiên xa cách mình, nhưng nhớ tới tính cách mềm cứng đều không ăn của nàng thì cũng chỉ có thể nhẫn nại. Nóng vội quá nàng sẽ chạy mất. Cũng may, sự chịu đựng của hắn trước giờ luôn rất tốt, nếu không thể ép buộc thì đành chờ nàng chủ động vậy. Có một số chuyện, chỉ có thể chờ nàng tự nghĩ thông mà thôi.
Nghe Bách Linh nói xong, cánh tay đang rải thức ăn cho cá của hắn thoáng khựng lại, song rất nhanh liền trở lại như bình thường.
Ba người đứng sau lưng hắn, nghe thấy hắn bình tĩnh cất chất giọng trầm ấm, “Các ngươi nói chuyện này cho bổn quân biết là muốn hỏi ý kiến của bổn quân?”
Phản ứng này hình như lãnh đạm hơn trong tưởng tượng…
Dạ Lai nhíu đôi mày thanh tú, sắc bén nói: “Thượng thần là người đế quân tin tưởng nhất, thượng thần ra mặt đương nhiên là ổn nhất.”
Giọng Phượng Chỉ hàm chứa ý cười lành lạnh, “Tin tưởng bổn quân nhất… nhưng bổn quân lại là kẻ biết cuối cùng.” Hắn ném hết mồi xuống ao rồi phủi sạch tay, “Nói về các ngươi đi, tính thế nào?”
Hắn vừa nói vừa xoay người lại, trường bào tuyền trắng không nhiễm bụi trần, tóc đen như mực, ngọc quan cũng bằng bạch ngọc tinh khôi, trông như vừa bước ra từ bức tranh. Thần sắc như cười như không trên mặt hắn khiến người ta đoán không ra tâm trạng hiện giờ của hắn.
Bạch Trạch nói trước: “Ta sẽ giúp Trầm Chu.”
Dạ Lai cũng nói: “Chỉ là bốn món thần khí, cho dù phải điều hết toàn bộ binh lực của Không Động, ta cũng muốn giúp đế quân lấy chúng về.”
Bách Linh nhìn Dạ Lai một lúc rồi thu ánh mắt lại, “Quyết định ngu xuẩn.” Nàng không để ý tới Dạ Lai nữa, nghiêm nghị quay lại nhìn Phượng Chỉ, “Nhưng chỉ cần quân thượng ra lệnh, Bách Linh chắc chắn sẽ tận lực tương trợ, lên núi đao xuống biến lửa đều không từ.”
Đáy mắt ấm nhạt của Phượng Chỉ chợt lóe lên tia sắc lạnh, ngữ khí cũng trở nên lạnh lẽo, “Làm sao các ngươi biết bổn quân nhất định sẽ tận lực giúp mà không phải là tận lực ngăn cản nàng?” Dứt lời hắn liền bỏ lại ba người còn đang sững sờ, chậm rãi đi về phía trước.
Chờ đến khi bóng dáng màu trắng kia biến mất, Bách Linh mới hoàn hồn, nàng chưa từng nhìn thấy quân thượng tức giận như thế bao giờ…
Dạ Lai cũng thoáng hơi giật mình, chỉ một chút khí tức mà đã có thể trấn áp bọn họ lâu như vậy, tên đó… sẽ không làm gì đế quân chứ? Đang định đi tới tẩm điện của Trầm Chu, hắn lại bị Bạch Trạch ngăn cản.
Bạch Trạch nhẹ lắc đầu, “Đây là chuyện giữa thượng thần Phượng Chỉ và Trầm Chu, chúng ta không nên nhúng tay vào thì hơn.”
Bất kể Phượng Chỉ dùng phương pháp gì, chỉ cần có thể thuyết phục Trầm Chu thay đổi ý định là được.
Về phía Trầm Chu, nàng cũng không có ý định giấu giếm Phượng Chỉ đến cùng, nàng chỉ đang do dự, không biết làm sao mở lời với hắn. Đi qua đi lại mấy vòng trong tẩm điện, nàng bỗng nhớ tới Phượng Chỉ từng nói, cho dù nàng muốn phá vỡ càn khôn của lục giới, hắn cũng sẽ đi cùng nàng.
Quyết định trọng đại như vậy, nàng sao có thể giấu không cho hắn biết.
Hạ quyết tâm xong, Trầm Chu đẩy cửa đi ra ngoài. Cửa vừa mở, nàng liền nhìn thấy một bóng dáng màu trắng đứng ở ngoài điện.
Tay áo bồng bềnh, tinh khôi không chút bụi trần.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.