*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Phượng Chỉ, chàng chắc chắn chúng ta không đến sai chỗ chứ?” Trước cửa sơn động hoang dã xuất hiện một bóng dù giấy màu trắng*, dưới tán dù phát ra một giọng nói thanh tao xen lẫn chút hoài nghi.
*Dù giấy trắng
Núi Mộ Vũ chìm trong sương mù nhưng vẫn thấp thoáng thấy được một bóng dáng cao lớn, chàng thanh niên cầm dù hơi ngước đầu lên, để lộ khuôn mặt với các đường nét ưu mỹ, y phục trắng tinh, bàn tay cầm cán dù nổi rõ từng khớp xương, nhìn vô cùng hút mắt.
Chàng thanh niên mỉm cười, “A Chu, trí nhớ của bổn quân luôn rất tốt.”
Thiếu nữ bên cạnh hơi ngước cằm, liếc mắt quan sát quang cảnh tồi tệ trước sơn động thêm một lần nữa rồi lắc đầu, “Nhưng chỗ này thật sự chẳng giống nơi có người ở. Có khi nào lâu quá chàng không tới, chủ nhân đã sớm dọn đi nơi khác rồi không? Bằng không sao gõ cửa lâu như vậy vẫn chẳng thấy ai lên tiếng, chuyến này chúng ta đi tay không rồi.”
Mái tóc dài được buộc cao, giữ bằng ngọc đái trắng muốt khiến mi mục của thiếu nữ trong trang phục nam thêm lả lướt, đôi môi son hơi bĩu ra, khuôn mặt thanh tú lộ vẻ nghiêm nghị.
Người có thể giúp nàng thăm dò thân thế của Phù Uyên thật sự ở đây sao?
Nhìn thấy vẻ mặt của Trầm Chu, Phượng Chỉ không tự chủ được đưa tay vỗ vỗ đầu nàng, trấn an: “Yên tâm, bổn quân tự có cách.”
Trầm Chu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-hoang-tai-thuong/1855423/quyen-3-chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.