Trầm Chu tiến vào kết giới, nhanh chóng nhận ra bản thân lập tức bị một chú trận nuốt chửng thì trong lòng thoáng chùng xuống. Bạch Trạch còn bố trí cả chú trận đằng sau kết giới?
Không, không đúng. Trong quá trình bị chú trận cuốn lấy, nàng ý thức được đây không phải là do Bạch Trạch làm. Chú trận này đã có từ rất lâu rồi, nàng cũng không đoán được là từ niên đại nào.
Còn đang lơ lửng trên không trung, Trầm Chu rút Long Ngâm kiếm ra, cố gắng dùng kiếm khí phá vỡ chú trận nhưng không ngờ lại gặp phải một lực cản khổng lồ, khiến cả người nàng bị quật mạnh xuống mặt đất. Nặng nề chống kiếm gượng đứng dậy, nàng nhìn xung quanh một lượt. Bốn phía chìm trong sương mù, tầm nhìn gần bằng con số không, khí tức của Nghị Mặc và Đông Phương Khuyết cũng chẳng thấy tăm hơi. Nàng mở lòng bàn tay hóa ra một ngọn đèn ném mạnh lên cao, ngọn đèn chợt tỏa ra ánh sáng chói lòa, xua tan tầng sương mờ ảo giăng khắp nơi.
Trầm Chu nhìn rõ cảnh tượng trước mắt thì không khỏi nhíu mày.
Nàng hiện đang ở trong một thạch trận khổng lồ, xung quanh là vô số đá chất thành đống cao thấp khác nhau, tuy nói là ‘đống’ nhưng đống lớn nhất cũng gần như một ngọn núi nhỏ, nhỏ nhất cũng cao cỡ ba trượng (hơn năm mét). Các đống đá xếp liên tục kéo dài hút tầm mắt, nhìn khá hùng vĩ. Mỗi khi có gió thổi qua, dãy đá lại phát ra tiếng hú khiến người nghe rợn tóc gáy.
Trầm Chu siết chặt kiếm trong tay, không dám có chút lơi lỏng nào.
Nếu nàng đoán không lầm thì đây chính là một trong những man hoang còn sót lại từ thuở sơ khai. Gọi là man hoang bởi vì nó là nơi trú ẩn của rất nhiều hung thú chưa được thuần dưỡng. Thời thượng cổ, Thần tộc đã giăng phong ấn để ngừa hung thú quấy nhiễu lục giới. Nhưng do lục giới quá rộng lớn, số lượng man hoang đếm không xuể cho nên đến bây giờ vẫn còn rất nhiều nơi Thần lực không thể bao phủ hết. Ví dụ như núi Vạn Nhẫn ở Yêu giới hay Thiên Huyền Khư ở Tiên giới.
Tiên giới có hình phạt ‘đày đến man hoang’ đối với tiên quân phạm trọng tội, nhưng rất nhiều tội tiên thà ở tại Thiên Hình Đài chịu Cửu Thiên Huyền Lôi (chín luồng sét đen),đau như tróc xương rút tủy chứ cũng không muốn bị đày đến man hoang. Đó là vì bọn họ biết, một khi bước chân vào man hoang sẽ rất khó có cơ hội trở về lục giới.
Đừng nói rằng nàng đã bất cẩn bị ném vào man hoang ở núi Côn Luân đấy chứ?
Trên đầu đột nhiên vang lên một tiếng động thật lớn, ngọn đèn dùng thần lực hóa ra chợt vỡ nát, Trầm Chu còn chưa kịp ngẩng đầu thì đã cảm thấy sau tai nóng lên, một mùi hôi thối kinh tởm xộc đến cùng tiếng gầm gừ của một sinh vật nào đó. Ánh mắt nàng vừa đảo liền đụng phải một con ngươi khổng lồ…
Đáy mắt lập tức lóe lên sát khí, Trầm Chu uyển chuyển lắc mình, vung kiếm chém ngang.
Máu nóng nhớp nhúa túa ra, tanh hôi đến cùng cực, phía sau cũng truyền đến tiếng vật nặng rơi xuống đất.
Trầm Chu đưa tay vuốt máu bắn trên mặt mình, chậm rãi đi tới cạnh xác con yêu thú khổng lồ, thản nhiên ngồi xuống nhặt lại chiếc trâm cài tóc vừa bị nó giật xuống.
Tóc nàng xõa tung trên vai, óng ả như một thác nước màu đen.
Trầm Chu vẫn giữ nguyên tư thế ngồi xổm trên mặt đất, tự nói với bản thân: “Hung thú man hoang gì mà xoàng xĩnh thế này, còn kém xa con thuồng luồng ở Đông Hải kia.”
Vừa dứt lời, ánh mắt nàng chợt đảo, khóe môi bất giác nhoẻn một nụ cười thật nhạt, “Thảo nào, thì ra không chỉ có một con.”
Thiếu nữ đứng thẳng người dậy, bình thản nhét trâm cài vào ống tay áo. Giữa khung cảnh thạch trận hùng vĩ, thân ảnh đơn độc của thiếu nữ đứng đó, trường bào màu lục đơn giản nhưng toàn thân nàng tỏa ra sát khí dữ dội, khiến ngay cả những hung thú chưa được khai hóa kia cũng theo bản năng không dám nhích lại gần.
Trầm Chu cười cười, bông đùa: “Thế nào, không dám tới à?” Nàng nắm chặt cổ kiếm trong tay, cao ngạo buông ra một câu: “Nhưng ngại quá, bổn thần lại thích tốc chiến tốc thắng.”
Một canh giờ sau.
Xác hung thú ngã chồng chất dưới kiếm của Trầm Chu, tuy vẫn dễ dàng chém đầu yêu thú nhưng động tác của nàng đã bắt đầu chậm lại. Dù nàng có mạnh đến đâu thì chém giết liên tục vẫn tiêu hao rất nhiều thể lực. Mấy trăm năm trước, nàng từng theo Dạ Lai kinh qua vô số trận đánh với Ma tộc, không hề kém Dạ Lai về mặt sát phạt quyết đoán. Nếu không vì thần lực của nàng vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, đám hung thú này làm gì đụng tới được nàng? Huống chi, cả Long Ngâm kiếm cũng bị phong ấn, ảnh hưởng không nhỏ tới tốc độ ra chiêu, khiến nàng vô cùng không vui.
“Ba trăm chín mươi tám…”
“Ba trăm chín mươi chín…”
“Bốn trăm…”
Trầm Chu vừa chém vừa đếm, chuyện khiến nàng điên tiết nhất chính là chém giết một hồi mà số lượng yêu thú vẫn không thể mảy may vơi bớt, thạch trận này như một mê cung khổng lồ không có lối ra vậy.
Cứ tiếp tục nữa thì e chưa kịp nhìn thấy Bạch Trạch, nàng đã vào bụng đám yêu thú cấp thấp này mất rồi.
Vừa sinh ra ý nghĩ này, Trầm Chu bỗng nhiên cảm nhận được sau lưng có sát khí ập đến. Vốn là một chiêu rất dễ đỡ nhưng cổ kiếm trong tay nàng lại chợt như đeo thêm ngàn tấn đá, khiến lưng nàng hứng trọn cú tát của yêu thú, lục phủ ngũ tạng như bị đảo lộn. Nàng gượng đứng vững, tầm mắt bắt đầu trở nên mơ hồ. Yêu thú bốn phía không còn kiêng kỵ nàng như ban đầu nữa, đồng loạt hung hãn xông lên.
Trầm Chu lau vết máu rỉ nơi khóe môi, âm thầm siết chặt chuôi kiếm.
Chết ở đây thì mất mặt thật.
Đáy mắt cuồn cuộn sát khí, nàng hét to một tiếng rồi lao vào bầy yêu thú.