“Cái gì ngươi a, bổn thiếu gia tên Thiên Phượng!!”
Hung tợn trừng mắt nhìn Đoan Mộc Thanh Tôn không đổi sắc, khẩu khí của Thiên Phượng lại thập phần không tốt chút nào.
Chọn mi nhìn Thiên Phượng như mèo con bị cháy đuôi, trong mắt Đoan Mộc Thanh Tôn lóe lên một tia sáng dị thường.
“Thiên Phượng sao…..” Miệng khẽ mấp máy.
Không biết vì sao, cảm thấy thiếu niên xinh đẹp mở to mắt kia thực đáng yêu!!
Mãi suy nghĩ, Đoan Mộc Thanh Tôn trước nay tự chủ hơn người lại bất giác đến gần Thiên Phượng, đưa tay vuốt ve gương mặt Thiên Phượng.
“!!” Trợn to mắt, Thiên Phượng lập tức lui lại: “Ngươi muốn làm gì a!!?”
“….” Nhìn bàn tay chưa đến được đích, Đoan Mộc Thanh Tôn khẽ nhíu mày.
Nhíu mày nhìn Đoan Mộc Thanh Tôn, Thiên Phượng quay trở lại với Thượng Quan Di Lăng.
Thật là….. Hắn hôm nay thật kỳ quái…..
Xem ra hôm nay đánh không được rồi!! [Ngư Ngư: Con, không cần nghĩ ngợi gì sất, oánh đi….]
Đi a đi, giương mắt nhìn Thượng Quan Di Lăng nghiêm mặt nhăn mày, chợt đầu bung ra được một cái tiểu kế.
Mất hứng đánh không được…. Vậy đùa giỡn chọc ghẹo chút cũng tốt mà….
Sau đó, nhào tới người Thượng Quan Di Lăng: “Lăng ca ca….”
Ngữ khí vô cùng thân thiết lại cực ngọt ngào vang to khiến mọi người đều muốn bủn rủn hết cả chân.
“Ách….” Trợn mắt há hốc mồm nhìn cái người nhảy bổ vào lòng mình, Thượng Quan Di Lăng nháy mắt liền choáng váng: “Thiên….”
Ngón tay gầy nhỏ đúng lúc chặn lên cái miệng hơi hé ra của y, nháy mắt, bảo y phối hợp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-hoang-nghich-ngom-dong-tam/52257/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.