“Lam Tư…. y là người ta thích….”
Trên mặt Thượng Quan Mộ Phi hiện lên vẻ ưu thương nồng đậm, mặt vùi vào hai đầu gối.
Nhìn hắn, Thiên Phượng khẽ nhăn mặt nhăn mày, không biết nên nói gì mới tốt.
Y tuy sống lâu hơn so với nhân loại, đã sống được vài ngàn năm, nhưng chưa từng cùng nhân loại tiếp xúc qua, nếu không phải bởi vì bị thất tiên nữ lừa gạt, sau đó bị đá xuống nhân gian, y vẫn là một con thần thú hỏa phượng hoàng ở trên trời cao vô ưu vô lự.
Hơn nữa, thần kinh của y có điểm thô, vì vậy y cũng không biết làm cách gì để an ủi người ta.
Ngón tay mảnh khảnh gãi gãi cái má trắng nõn, Thiên Phượng nhăn mặt nhăn mày, tìm cơ hội nói lảng sang chuyện khác: “Cái kia….. Cái kia….. Đúng rồi, cái người vừa mới đánh nhau với ta….. là ai?”
Không biết vì sao, trong đầu Thiên Phượng lại hiện lên dung mạo tuấn mỹ của người nó, miệng y bất giác gợi lên một tia cười khẽ.
“Hắn là Đoan Mộc Thanh Tôn…..”
“Đoan Mộc Thanh Tôn….” Đôi môi đỏ mọng đọc lại nhớ kỹ tên đối phương, đôi mắt xinh đẹp của Thiên Phượng mị mị, lưu chuyển một tia sáng rọi: “Hắn đánh rất có bài bản nha, nhà hắn làm nghề gì?”
Chắc không phải là mở võ quán đi ha?
“Hắn là thiếu chủ Ngạo Long Các, là tổng lão đại của các thiếu niên bất lương khu Tử Hoàng, học sinh ưu tú của học viện Thanh Dạng…..” Nói xong, biểu tình Thượng Quan Mộ Phi càng thêm mất mác: “Khó trách Lam Tư lại chọn hắn…. Ngươi ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-hoang-nghich-ngom-dong-tam/52254/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.