Hưu —
Ngân quang chói mắt lóe lên, một cây đoản đao bắn ra, nháy mắt đã cắm ngập vào bức ảnh trên tường.
Lưỡi dao sắc bén ánh ra hàn quang, chiếu rọi lên gương mặt hai người trong ảnh chụp, một xinh đẹp đôi mắt to to đầy thủy linh linh khí, một dung mạo tuấn mỹ, hai mắt đều tỏa ra quang mang khôn khéo cùng cơ trí, cả hai đều mặc đồng phục của học viện Thanh Dạng.
“Hừ…. Đoan Mộc Thanh Tôn còn có Thiên Phượng sao…..”
……
Thiên Phượng mang thai đã hơn sáu tháng, bụng càng lúc càng lộ rõ, y lập tức nghỉ học, cùng Đoan Mộc Thanh Tôn ở trong một căn nhà trọ thanh u, mỗi ngày đều sống ngọt ngọt ngào ngào.
“Ngô…. Đau.” Khẽ kêu lên một tiếng, Thiên Phượng nâng tay nhẹ vỗ về cái bụng to.
“Làm sao vậy?” Đoan Mộc Thanh Tôn ngồi ở một bên đùa nghịch một đống linh kiện máy móc nghe thấy tiếng người yêu khẽ rên, lập tức buông mấy thứ trong tay sáp tới.
“Không có gì, cục cưng giật mình.” Thiên Phượng ngồi trên ghế ngọt ngào cười với hắn, trong mắt nổi lên tia từ ái.
Từ khi có bầu, tiểu phượng hoàng hiếu động cũng dần dần im lặng hơn, bụng càng lúc càng lớn, tính tình cũng không còn sôi nổi quá khích.
“Phải không.”
Từ sau khi Thiên Phượng nghỉ học, cũng không biết là bởi vì cái gì, y cư nhiên cũng bắt Đoan Mộc Thanh Tôn phải ở nhà cùng y.
Đoan Mộc Thanh Tôn đối với việc học trước giờ không có áp lực gì, hơn nữa hắn rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-hoang-nghich-ngom-dong-tam/3118685/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.