Chiếc xe vững vàng chạy vào trong khuôn viên Nhân Thọ Đường rồi mới dừng lại, Đoan Mộc Thanh Tôn từ bước ra, mở cửa xe cho Thiên Phượng.
“Cẩn thận một chút.”
“Ân.” Khẽ gật đầu bước xuống xe, Thiên Phượng nằm lấy tay Đoan Mộc Thanh Tôn hơi hơi cứng đờ, không khó nhìn ra y đang rất khẩn trương.
“Đừng sợ, có ta ở đây, chúng ta vào đi thôi.”
Từ lúc Thiên Phượng biết mình mang thai, trong lòng liền cảm thấy rất bất an.
“Ân.” Gật gật đầu, để cho Đoan Mộc Thanh Tôn nắm tay mình đi vào trong.
Mở cửa, hai người lại phát hiện, Nhân Thọ Đường thường ngày thập phần náo nhiệt hiện tại lại quá im ắng.
“Kỳ quái, bọn họ không ở đây sao?” Thiên Phượng mặt nhăn mày nhíu, bước vào trong.
Đoan Mộc Thanh Tôn đóng cửa xong cũng bước vào, lại phát hiện Thiên Phượng nguyên bản đang định đi vào phòng khách cư nhiên không hề nhúc nhích tí ti nào
“Sao vậy?” Hành động kỳ quái của Thiên Phượng khiến Đoan Mộc Thanh Tôn cảm thấy kỳ quái.
Sau khi đến bên cạnh Thiên Phượng, nhìn vào phòng khách, hắn liền nhìn thấy bên trong có một nữ nhân xinh đẹp trang nghiêm, khí chất cao quý, mặc trên người một bộ hoa y trường bào.
“Nguyệt Lão và bọn Văn Khúc có việc đều ra ngoài. Ta ở đây chờ các người rất lâu rồi.” Nữ tử xinh đẹp mỉm cười ôn hòa, giang hai tay với Thiên Phượng: “Đã để ngươi sợ hãi rồi, con ta.”
“Nương nương….” Khẽ kêu một tiếng, Thiên Phượng như một đứa nhỏ lạc đường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-hoang-nghich-ngom-dong-tam/3118681/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.