"Bệ hạ, đại dịch phía Nam hiện giờ vẫn hoành hành không ngớt, nhân dân xôn xao bàn tán, bách tính gặp khó khăn, số người chết đã chiếm gần một nửa." Vị quan thần lần trước mà Ngụy Linh Hy gặp ngoài kinh thành quả thực đã đề bạt đến chuyện này.
"Vi thần cảm thấy cần chấm dứt mối họa này, tránh lời xấu đồn xa."
"Tô đại nhân đây là làm khó chúng ta rồi. Trên dưới ai ai cũng biết dịch lạ này như một thứ ký sinh, không có cách chữa."
Nếu không như vậy thì trong suốt một năm qua, họ đã sớm giải quyết được, không chờ đến lúc Huyền Dạ Khuyết quy vị.
Huyễn Tư Khanh chỉ chống mắt xem náo nhiệt, chính hắn cũng phải bó tay, chịu lời ra tiếng vào. Một kẻ mới ngồi trên long ỷ không lâu, lại không nhận được sự tín nhiệm của mọi người như Huyễn Dạ Khuyết làm sao dám mạo hiểm chuyến này.
Nhưng có vẻ, hắn đã nhầm.
"Chư vị không cần tranh cãi. Trẫm đã tự có quyết định của mình."
Đám đại thần đều nhìn nhau.
"Lần này, trẫm sẽ đích thân đến phía Nam tìm hiểu dịch bệnh, dẹp yên lòng dân."
Lời nói của vua, thế mà lại như một trò cười, căn bản khiến các đại thần đều thầm bụm miệng. Huyễn Dạ Khuyết đây là lấy tự tin từ đâu ra?
"Bệ hạ, người có điều không biết. Trước kia, Hòa Vương cũng đến tìm hiểu, mất nhiều tháng chạy chữa, nhưng tất cả đều quay về con số không."
"Khanh không tin trẫm?"
"Vi thần không dám, bệ hạ thân thể ngàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-hoang-nghich-menh/2920030/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.