Mấy người họ bước vào trong, nơi này quả thật là một biệt phủ, khá rộng lớn nhưng lại không có người.
Nữ nhân ấy đưa họ đến chính viện, còn cẩn thận pha trà.
Không lâu sau đó, trong nhà cũng xuất hiện thêm một nam nhân, dáng dấp cao to, đối lập hoàn toàn với nữ nhân mỏng manh nhỏ nhắn đứng cạnh. Hắn vừa thấy nhiều người liền kéo nữ nhân ấy lại, hỏi với một chút tức giận.
"Manh Nhiên, nàng chê tình hình hiện tại chưa đủ phức tạp hay sao còn đem một đống người lạ vào phủ?"
"Phu quân đừng giận, họ không nhiễm bệnh."
"Cứ ai nói không nhiễm bệnh nàng liền đem về phủ à?"
Nhìn thấy không khí căng thẳng, Huyễn Tư Khanh liền đứng ra nói vài câu.
"Công tử, bọn ta từ kinh thành muốn trở về quê hương, đi qua thôn trời liền tối, mạn phép được tá túc lại đây."
"Cuối thôn không thông đường, mời các vị tìm lối khác."
Nữ nhân tên gọi Manh Nhiên níu tay phu quân lại, nàng nhẹ nhàng nói.
"Từ đây trở ra thôn cũng tốn không ít thời gian, mà xung quanh cũng không có quán trọ. Muốn đuổi, vậy cứ để đến mai đuổi cũng không muộn."
"Hừm! Tùy ý nàng!"
Nam nhân ấy tức giận rời khỏi nơi này, Manh Nhiên thở dài, nàng nhún vai.
"Mọi người chê cười rồi. Dịch bệnh hoành hành không ít, phu quân ta cũng vì sốt ruột nên hơi học cằn, mong các vị không để ý."
"Được nương nhờ nơi này là phúc của chúng ta, là chúng ta làm phiền cô rồi." Ngụy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-hoang-nghich-menh/2920027/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.