Huyễn Tư Khanh còn ngạc nhiên hơn cả, hắn nhíu mày, ánh mắt nhìn nàng vạn phần ghét bỏ. 
"Lại là ngươi, Ngụy Linh Hy." 
"Ái phi mau đứng dậy. Nào, lên đây với trẫm." 
Ngụy Linh Hy không biết Huyễn Dạ Khuyết sẽ làm gì, nàng chỉ theo lời mà tiến tới chỗ của y, cùng ngồi xuống long ỷ. Dược Uyên cùng các sứ giả vô cùng tức giận, y nắm chặt tay thành quyền, hỏi lớn. 
"Chuyện này rốt cuộc là thế nào, Lạt Chân đâu? Tại sao nữ nhân này lại trở thành Quý phi?" 
Huyễn Dạ Khuyết chỉ cười, ẩn giấu đằng sau nụ cười ấy là ánh mắt khó đoán. 
"Ừm, ta cũng muốn hỏi, Tây An Công chúa đâu?" 
Du Uyên nhíu chặt mày, tên Hoàng đế này rốt cuộc đang phát điên chuyện gì? 
"Ngày thành thân, nàng ta dắt tay tình lang bỏ trốn, dùng chiêu lấy mận đổi đào, đưa nàng ấy thành người bái đường với ta. Ngươi còn dám hỏi, Công chúa ở đâu?" 
"Nói láo, Lạt Chân tuyệt đối sẽ không làm như vậy!" 
"Trẫm cũng không cần tốn thời gian giải thích với ngươi. Ngươi có thể sai người lục khắp cả Hoàng cung này, ngươi tìm thấy Công chúa, trẫm sẵn sàng, từ bỏ cái ngôi vị này!" 
Sáu từ cuối, Huyễn Dạ Khuyết rít thật mạnh với sự phẫn nộ, ánh mắt sắc nhọn như thể muốn đâm chết người trước mặt. Du Uyên có vài phần kinh sợ, nhưng rốt cuộc hắn vẫn sai người đi tìm. 
Quýnh quáng cả buổi trời, kết quả nhận được lại là một cái lắc đầu. 
"Trẫm vốn dĩ sẽ không để yên chuyện 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-hoang-nghich-menh/2919988/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.