Cuối cùng Phó Suất cũng bắt được linh cảm, túm lấy tờ giấy bắt đầu sáng tác.
Đợi Cái Chí Huy bình tĩnh lại, mon men tới gần, nhìn thấy bức phác họa, trong tranh là anh với khuôn mặt đau đớn đang cuộn mình, một con rắn lớn đang cuốn quanh cơ thể quần áo tả tơi, đầu nó rúc vào hạ thân nơi được vạt áo che chắn.
Một câu thôi, bức tranh mang đầy nhục cảm, nhưng chả có tý liên quan nào tới Cái Chí Huy.
“ Không đúng, cậu mò ở đâu mà ra được con rắn này”
Phó Suất thỏa mãn ngắm bức phác họa ngẫu hứng này, liếc Cái Chí Huy đã mặt cắt không còn giọt máu “ Cái này gọi là nghệ thuật, linh cảm bất chợt, anh có hiểu không?”
Tiểu Cái đúng là không hiểu nghệ thuật, nếu hai thắng đàn ông trân truồng ôm nhau kêu là nghệ thuật, trên người quấn một con rắn lưu manh gọi là linh cảm, thì thủ đô của Nhật Bản đã bị số lượng các nhà nghệ thuật nhấn chìm rồi.
Mấy bức tranh châm biếm dầy nhục dục này là tác phẩm nghệ thuật thì tác giả của nó cũng thành Van Gogh luôn.
Vậy nhưng anh cũng chỉ dám oán thầm thôi. Nhược điểm của anh còn đang nằm trong tay Phó Suất, lại thêm một chưởng vừa rồi của hắn, đánh cho hào khí ngất trời của tiểu Cái bay tan tác.
Cái Chí Huy quyết định nhún nhường trước, vượt qua nguy cơ trước mắt này rồi nói sau.
“ Phó Suất…. Cậu là dân đồng tính à?”
Cái Chí Huy không có kinh nghiệm thực chiến, không biết hỏi thế thật không tinh ý. Nếu gặp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-hoang-nam/65240/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.