Hiển nhiên, uy hiếp của Cái Chí Huy không có hiệu quả như của Hiểu Bảo, Phó Suất không thèm bận tâm, liếc ra sau anh, từ đầu đến cuối không để ý tới phản ứng của anh.
Tiếp theo chẳng có gì đặc sắc, bốn người như đứng đống lửa như ngồi đống than, đều mắt to trừng mắt nhỏ.
Khoảng vài tiếng đồng hồ sau, Cái Chí Huy nghe thấy tiếng gào thét mơ hồ, hóa ra đội cứu hộ đã tới.
Đội cứu hộ dùng cần cẩu cố định ô tô sau đó đem thang dây ném qua, cho từng người trên xe bám vào kéo ra.
Chỗ ngồi của Hiểu Bảo là ổn định nhất, từ cửa xe nhảy luôn ra ngoài, còn lại Cái Chí Huy, Phó Suất cùng Phó Hồng Quân lần lượt úp sấp lên thang.
Cái Chí Huy không biết mình cũng có chút sợ độ cao.
Cũng không thể trách anh sợ hãi, thang lơ lửng giữa trời, phía dưới là vực sâu hun hút, dễ khiến người ta lỗi giác. Nhiệt độ trên núi giảm nhanh, trên người cảm giác lạnh buốt ẩm ướt.
Cái Chí Huy là đứa trẻ nông thôn, vụ mùa hàng năm đều về nhà giúp cha làm nông, trên tay đầy vết chai. Hiện tại vinh quang nhờ lao động đều được bộc lộ, dù thang có trơn ướt vẫn vững vàng nắm chắc.
Nhưng cái tên họ Phó sau lưng anh thì dù hết lần này tới lần khác suýt sảy tay, nhưng vẫn không quên loay hoay với cái camera, không chừng hắn cho rằng giữa không trung có khung cảnh thế lương gì đó, cố tìm góc chụp, dưới tay vừa trượt, thân thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-hoang-nam/2764165/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.