Phó Suất không biết tính toán của Cái Chí Huy, buổi tối trở về mặt mày hồng hào, xem ra lúc xuống thôn uống không ít.
Cái Chí Huy nghĩ thầm “uống đi, chỉ sợ mày không uống”, đem Phó Suất say khướt ném lên giường, chờ hắn ngủ say, anh mở cặp tài liệu của hắn ra ngó, bên trong ngoài danh sách cùng điện thoại, chìa khóa, còn có 3 cái phong bì.
Lấy thử một cái xem, ĐMM, “lễ” bên trong đủ dày nha.
Lại nói, nếu anh không bị hắn bắt lên giường biểu diễn thì mấy cái phong bì này đều là của anh rồi, cõi lòng Cái Chí Huy tan nát.
Xem ra kinh nghiệm trong quân đội của anh còn non lắm, cho dù không có Phó Suất kia anh cũng chả làm ăn gì nổi.
Lưu luyến sờ lại cái phong bì, Cái Chí Huy mới đóng cặp lại, rón rén về phòng mình.
Trằn trọc hồi lâu, đồng chí Cái còn than thở “Đệt! đáng tiếc chỗ tiền kia…”
Công việc thăm hỏi gia đình rất nhiều, vốn là Phó Suất cùng anh làm, nhưng không biết hắn thương lượng kiểu gì mà hôm sau mọi công tác đều do một vị thượng úy khác tiếp nhận.
Hai người bọn họ tuy mĩ danh là giám sát công tác nhưng thực chất là chống nạnh mặc kệ mọi người sống chết.
Đây chính là lợi ích của việc có “ô dù to”, không cần vất vả chỉ cần có quan hệ tốt là có thể một bước lên tiên, hưởng số làm quan.
Ở trong quân đội lâu đều không có thói quen ngủ nướng, chưa đến sáu giờ, Cái Chí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-hoang-nam/2764154/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.