"Buông mình ra!"
Cuối cùng Hứa Tự Hoa cũng không thể nhịn được nữa hét lên.
Nàng mở to đôi mắt đen sợ hãi, dùng hai tay đẩy mạnh Tiết Thiệu Hoàng ra.
Tiết Thiệu Hoàng bị đẩy ra, kinh ngạc ngồi trên giường, cảm giác say đã bị sự hoảng hốt làm bay hơi gần hết. Cô nhìn nước mắt rơi xuống từ khoé mắt Hứa Tự Hoa, dục vọng vừa rồi cũng bị nước mắt cuốn trôi, thay vào đó là tràn đầy khó hiểu.
"Tự Hoa?" Cô dịu dàng gọi tên người yêu, dùng lòng bàn tay vuốt ve mu bàn tay cô ấy, nhưng lại bị Hứa Tự Hoa điên cuồng vung ra.
"Đừng chạm vào mình!"
Hứa Tự Hoa giống như chú mèo đang sợ hãi, siết chặt chiếc áo sơ mi đồng phục vừa bị Tiết Thiệu Hoàng cởi ra, cơ thể nhỏ gầy co ro ở mép giường, không nhìn đến Tiết Thiệu Hoàng, cắn chặt môi dưới, trên đôi môi ướt át vẫn còn dính màu son đỏ của Tiết Thiệu Hoàng.
Tại sao?
Tiết Thiệu Hoàng cùng mái tóc màu rêu vàng và khuôn mặt trang điểm có phần chói loá lộ ra vẻ mờ mịt.
Cô dùng tay trái siết chặt băng cổ tay* trên tay phải, vết thương cũ bên dưới lại bắt đầu đau âm ỉ.
(*Là loại băng thể thao chứ không phải băng vết thương nha.)
Tại sao lại giống như mình cưỡng bức không thành thế này?
Không phải cậu thích mình sao?
Không phải nói muốn ở bên mình cả đời, đừng ai hòng cướp mình đi sao?
Mình cũng cam nguyện để cậu trói buộc, nhưng tại sao khi muốn chiếm hữu cậu thì cậu lại có phản ứng thế này?
Tiết Thiệu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-hoang-mac-nan-hoa-than-thanh-kol/970662/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.