Muội không muốn Chính Quân phải chết, huynh ấy không có lỗi. Hôm nay cho dù mất mạng muội cũng sẽ cứu huynh ấy.”
“Tử nhi…được rồi. Mọi chuyện sẽ không sao…” Lý Thiệu Văn dừng lại, giọng cũng khẩn chương hơn “Biểu ca sẽ tìm cách cứu Chính Quân. Từ trước đến giờ biểu ca chưa từng lừa Tử nhi phải không? Tử nhi…”
“Biểu ca…không thể lừa muội được đâu.” Kim Vãng Tích chỉ cần nhìn cũng biết rằng Lý Thiệu Văn đang cố gắng lừa mình. Thiệu Văn ca ca mà mình biết cho dù có lừa cả thiên hạ cũng không thể nhẫn tâm lừa mình.
“Tích nhi…biểu ca….”
“Biểu ca đừng nói nữa…” Kim Vãng Tích mệt mỏi khuỵ người xuống, Lý Thiệu Văn vội vã đỡ vào lòng.
“Muội không sao…” Kim Vãng Tích chống tay ngồi dậy nhưng cơ thể do đói và quỳ đã lâu sớm đã không còn sức chịu đựng. Cung nữ của Kim Vãng Tích muốn lại gần đỡ nhưng Lý Thiệu Văn ra hiệu liền lập tức đứng nguyên tại chỗ. Người trong Tư Phong cung đều là người của hoàng đế xắp xếp, mọi động tĩnh của Kim Vãng Tích lúc này chắc hẳn hoàng đế đã biết từ lâu.
Lý Thiệu Văn nhìn thấy bóng dáng Đỗ công công phía sau điện, một lát sau hoàng thượng cùng Đinh tướng quân đi tới trước mặt, còn Đỗ công công thì đã quay lại Tiền Minh điện.
Lý Thiệu Văn khấu đầu hành lễ nhưng Khâm Định hoàng đế chỉ để tâm đến Kim Vãng Tích giống xác chết vô hồn kia, giọng lạnh lùng nói “Tích nhi nếu con còn không trở về cung, trẫm cũng không thể cứu nổi mạng sống của con.”
“Hoàng thượng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-hoang-huyet-le/3750426/quyen-1-chuong-17-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.