“Tội nghiệp Tiểu Bạch.” Vũ Đình Đình xoa xoa đầu ngựa trắng, ngựa trắng di chuyển ra xa tiểu cô nương, Kim Thương cười lớn, Vũ Đình Đình vội lại gần ngựa trắng “Tiểu Bạch, ta sẽ đi bộ, không cưỡi ngươi.” Vũ Đình Đình âu yếm xoa đầu ngựa trắng.
Kim Thương không biết từ bao giờ đã đứng bên cạnh xoa xoa đầu của Vũ Đình Đình “Đình Đình ngoan mau đi theo huynh.”
Xoa đầu? Huynh ấy coi mình là trẻ con sao? Vũ Đình Đình thứ giận “Đi thì đi. Muội không sợ huynh.” Vũ Đình Đình dắt ngựa trắng đi về phía trước.
Đi được một đoạn thì Vũ Đình Đình bước chân đã chậm dần, liền ngồi xuống nghỉ ngơi, Kim Thương khoanh tay đứng nhìn “Đình Đình ngoan đã mệt sao? Huynh còn có một ý hay.”
Vũ Đình Đình ngước đôi mắt trong veo lên nhìn nam nhân đang khoanh tay kia “Huynh có ý hay gì?”
“Đình Đình ngoan mau đi theo huynh.” Kim Thương kéo tay Vũ Đình Đình đứng dậy, đi xuống dòng sông, chỉ chỉ vào cái thuyền nhỏ “Huynh đã cho người chuẩn bị trước. Thích không?”
Vũ Đình Đình hào hứng trở lại “Thương ca ca, huynh thật tốt. Tiểu Bạch mau lên đây với ta.” Vũ Đình Đình kéo con ngựa trắng lên thuyền.
Kim Thương cởi dây cột rồi đùn thuyền ra một chút cũng nhanh chóng nhảy lên “Muội mau đè Đại Bạch nằm xuống, không sẽ chìm thuyền.”
“Được.” Vũ Đình Đình liền ấn ngựa trắng nằm xuống. Kim Thương lại tiếp tục xoa xoa đầu tiểu cô nương.
Vũ Đình Đình định dướn người lên để xoa đầu Kim Thương nhưng nam nhân này lại tránh né “Chỉ huynh mới được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-hoang-huyet-le/3750400/quyen-1-chuong-11-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.