Sáng hôm sau, Mộ Dung Tú tỉnh giấc trong trạng thái vô cùng mệt mỏi, hắn đã cố gắng rất nhiều nhưng hiện tại mọi việc vẫn chưa được giải quyết.
Vươn vai, hắn ngáp dài, uể oải. Dù sao hôm nay hắn đã được ngủ lâu hơn những ngày trước thế nhưng nghĩ đến việc chưa tìm ra Nguyên Thiên Hữu, hắn thật chẳng có tâm tình. Chỉnh chu lại y phục, hắn vội vàng tìm Bạch Linh. Đêm hôm qua có lẽ nàng đã trở về trong lúc hắn ngủ thiếp đi. Tuyết vẫn phủ dày, gió thổi luồn qua ống tay áo khiến da thịt hắn run lên bần bật. Chậm rãi bước vào trong, hắn trố mắt ngạc nhiên khi nàng đi đâu chẳng ở đây, trời đông gió rét chẳng lẽ đêm qua nàng chưa về? Càng nghĩ càng lo lắng, hắn vội chạy đi tìm Mộ Dung Ngạn nhờ phát lệnh tìm nàng. Đến cuối cùng, điều hắn lo sợ đã xảy ra, nàng thật sự chưa từng trở về kể từ khi lính gác trông thấy nàng ôm tiểu hồ rời đi lúc sáng sớm hôm qua.
Chuyện này thật đáng ngờ!
Hắn dường như phát điên nhưng chẳng biết lấy lí do gì để giải thích với những người xung quanh. Hắn đã lấy cớ rằng nàng là người có thể giúp Vĩnh Ngọc vượt qua thử thách này, nàng có thể giúp Vĩnh Ngọc tìm ra hoàng thượng. Suy cho cùng, nàng thật sự có thể làm những điều ấy. Thế nhưng trong tận đáy tim hắn, lí do nào phải thế.
Sau một ngày cố gắng tìm kiếm, tung tích nàng vẫn chìm trong vô vọng.
Kể từ khi Nguyên Thiên Hữu mất tích, huynh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-hoang-hoi-sinh/2513751/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.