Nhìn vẻ mặt nàng ngơ ngác sợ hãi, hắn càng thêm tức giận. Mộc Chân nắm lấy cằm nàng ta, chậm rãi nói.
- Ta như vậy chưa đủ thê thảm, chưa đủ nhục nhã hay sao? Ngươi lại còn bố thí cho ta nỗi nhục này?
Quách Lan lắp bắp run rẩy.
- Ta, ta... Vương gia, ta đang mang thai con của chúng ta... Nếu ta đã làm gì khiến người không vui, người có thể vì con của chúng ta...
- Im miệng!
Càng nghe đến "con của chúng ta" hắn lại càng tức giận.
- Con của chúng ta?
Vừa dứt lời, chiếc bàn gần đó đã bị hắn đạp đổ. Bộ ấm trà vỡ nát, cả chậu hoa nhỏ trên bàn cũng không nguyên vẹn. Quách Lan hoảng sợ hét lên một tiếng, nàng không biết vì sao hắn lại làm thế, tay vẫn còn lo lắng ôm lấy phần bụng.
- Vương...
- Ngươi câm miệng cho ta.
Hắn chỉ thẳng vào mặt nàng, ánh mắt giống như lúc hắn nhìn kẻ địch. Hắn chẳng phải người võ nghệ cao cường, tuy thân hình cường tráng nhưng vẫn là một kẻ "thư sinh" không hơn không kém. Cách hắn tức giận không giống người khác, sẽ không tạo ra sát khí nhưng lại khiến Quách Lan cảm thấy như nghẹt thở - giống như tảng đá to đang đè lên người.
- Nói. Nghiệt chủng này là của ai?
Quách Lan trợn mắt, trán rịn mồ hôi, phía lưng áo cũng ướt sũng. Nàng bị mấy tên gia đinh tay chân thô kệch nhấn quỳ dưới sàn, đầu gối bị mảnh vỡ cắt chảy máu nhưng vẫn không đáng sợ bằng lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-hoang-hoi-sinh/2513745/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.