Sau nhiều ngày đi đường, đoàn quân đã đến được căn cứ, Mộ Dung Ngạn và Mộ Dung Ngật lập tức được truyền đến lều của Nguyên Thiên Hữu. Lúc này trong lều còn có các vị tướng.
Bọn họ cùng nhau bàn sách lược, rất lâu mới kết thúc. Mộ Dung Ngật theo chân các lãnh tướng ra doanh trại, Mộ Dung Ngạn thấy rõ sự tiều tuỵ của Nguyên Thiên Hữu nên lặng lẽ tìm hắn.
- Hoàng thượng!
Nguyên Thiên Hữu nhìn ông. Hắn mỉm cười.
- Đại cữu. Cứ gọi con là Thiên Hữu.
- Mạc tướng không dám.
Nguyên Thiên Hữu cười.
- Dù sao con vẫn gọi người là đại cữu. Người tìm con có chuyện?
Mộ Dung Ngạn trầm giọng, trong ánh mắt mang chút lo lắng - loại quan tâm của tiền bối dành cho hậu bối.
- Mạc tướng thấy được sự tiều tuỳ của người, không giống như những tin tức mà hoàng hậu nhận được.
Nguyên Thiên Hữu gãi đầu, biểu hiện như một đứa nhóc trước mặt tiền bối.
- Đại cữu! Con tin nếu là người, người vẫn sẽ giống con, không muốn đại thẩm lo lắng.
- Mạc tướng hiểu. Chỉ là, sắc mặt của người không giống như lao lực quá nhiều. Có gì đó rất lạ.
Nguyên Thiên Hữu cố tránh né tầm mắt của ông.
- Thật ra. Lần trước con bị trúng tên, mũi tên có độc. Chất độc tuy được giải nhưng sức khoẻ vẫn chưa ổn định.
Lý do này khá chính đáng, không khiến Mộ Dung Ngạn nghi ngờ.
Vì sao hắn lại nói dối? Vì sao hắn lại không nói rõ, thứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-hoang-hoi-sinh/2513737/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.