Một chiếc xe ngựa sang trọng chạy trên đường cái, quân lính bủa vây hai bên, miệng hét lớn “tránh đường“. Đúng là khí phách hơn người.
- Ngươi nói xem, người ngồi trên xe ngựa là ai?
Một thương nhân áo xanh hỏi người bằng hữu bên cạnh. Người kia chậc lưỡi.
- Ây! Ngươi đi xa không biết. Bọn ta ở lại kinh thành thì ngày nào mà không thấy chuyện này.
- Người kia là quý nhân?
- Uy phong như vậy thì ngoài thái tử cũng chỉ có thái tử phi mà thôi. Cả Nguyên Ngọc công chúa ra ngoài cũng không rêu rao như vậy!
- Thái tử phi? Cũng phải, người ta có thể là mẫu nghi tương lai.
- Suỵt! Đây không phải chuyện chúng ta có thể nói. Đi thôi.
Hai người kia không tiếp tục nói chuyện, chiếc xe ngựa cũng dần đi xa.
Hoà Ngọc Diệu ngồi tựa lưng lên gối mềm, mắt nàng nhắm lại nhưng đôi mày vẫn nhíu lại. Nàng cảm thấy phiền não vô cùng. Lần trước giúp Mộc Lịch làm việc đã thất bại, may là hắn không trách tội nàng, nay về phủ Đại Học Sĩ lại bị mẫu thân lải nhải. Mấy chuyện thai nghén một mình nàng đâu thể quyết định.
Nha hoàn Như Hà bên cạnh nhẹ giọng nói.
- Nương nương, chúng ta về phủ? Phía trước là lối rẽ, người muốn đi hướng nào.
Hoà Ngọc Diệu phiền chán đáp lời.
- Cũng đã qua giờ tỵ, về phủ thôi.
Xe ngựa chạy một mạch về phủ Thái Tử. Hoà Ngọc Diệu không tìm thấy bóng dáng Mộc Lịch nên buột miệng hỏi.
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-hoang-hoi-sinh/2513695/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.