Trời đã vào đông, những cơn gió lạnh bắt đầu quấn lấy làn tóc mềm. Quách Ngọc ngồi trên gác cao nhâm nhi tách trà nóng, dù chưa có tuyết nhưng trời chiều cũng đã không còn những ráng mây đỏ như mọi khi, lại thay vào đó là một màu xanh dịu, lạnh đến cả tầm nhìn.
- Hôn lễ của Quách Lan không biết vô tình cố ý nhưng lại trùng với lễ cập kê của muội. Chuyện lần trước, lẽ ra ta nên giúp muội lấy lại công bằng nhưng ta đã không làm thế, ngược lại còn để nàng ta gả cho thất hoàng tử làm bình phi. Muội không giận?
Quách Ngọc chậm rãi nói, mắt không nhìn Quách Tâm mà chỉ mải miết tìm kiếm hình ảnh những cánh chim còn sót lại đang bay về phương nam để tránh cơn lạnh buốt da.
Quách Tâm khéo léo rót trà, miệng lại nhẹ giọng đáp lời.
- Công chúa cũng có việc khó xử của công chúa. Muội biết tỷ thân bất do kỷ, hơn nữa tam tỷ gả vào phủ bát hoàng tử cũng không phải đến thiên đường, biết đâu lại vào địa ngục. Như vậy thì việc gì muội phải giận?
Đẩy ly trà nóng đến bên tay Quách Ngọc, Quách Tâm tiếp tục nói.
- Lễ cập kê, chẳng phải tỷ cũng không tổ chức sao? Ngay cả sinh thần năm nay tỷ cũng bỏ qua, không nhận quà của người khác.
Quách Ngọc cười, sinh thần năm nay nàng bận chạy ngược chạy xuôi lo nhiều chuyện bên ngoài, sinh thần cũng bị hoãn. Hôm nàng ở lại Vĩnh Ngọc quốc, Nguyên Thiên Hữu đã mang đến bánh thọ và trứng gà đỏ, vẫn như lần đầu - yêu thương và ấm áp. Như vậy là đủ!
- À! Ta đã đưa đến chỗ của Hàn di nương danh sách những người thích hợp với muội, đã xem qua chưa?
- Muội đã xem qua, nhưng vẫn chưa tìm được ngươi vừa ý. Nhị tỷ, tỷ cho phép muội tìm người mình thích được không? Muội muốn tìm một người toàn tâm, toàn ý với muội - như nhị tỷ và hoàng thượng Vĩnh Ngọc...
Quách Ngọc nhìn Quách Tâm, một lúc sau nàng nhẹ gật đầu. Lúc này, Minh Tước đột nhiên xuất hiện.
- Tiểu thư, Tuấn Mạnh đến.
- Sao lại đến lúc này?
Quách Tâm biết được Quách Ngọc có chuyện quan trọng nên đã nhanh chóng đứng lên lui ra ngoài.
Lúc đi ra, lại vô tình chạm mặt Tuấn Mạnh. Quách Tâm hơi sững người, quay đầu lại nhìn Quách Ngọc.
Quách Ngọc mỉm cười, phất tay.
- Vì Tuấn Mạnh gấp rút, không phải lỗi lại muội. Lui ra đi.
Không bị Quách Ngọc trách, Quách Lan thở ra nhanh chóng trở về viện của mình.
Tuấn Mạnh vội vã quỳ xuống, gấp rút nói.
- Tiểu thư, quân đội theo chỉ dẫn của người vừa tìm được mỏ sắt, nhanh chóng tiến hành khai quật. Tuy nhiên, khi quân đội tiến vào lại bị trúng độc, đã có hơn mười người tử vong.
Quách Ngọc nắm chặt tay vịnh ghế, rất nhanh sau đó nàng nhanh chóng đứng lên, miệng lạnh lùng nói.
- Minh Tước chuẩn bị xe ngựa. Tuấn Mạnh cầm lấy lệnh bài của ta đến phủ Quốc Công tìm tam ca của ta đưa huynh ấy đến căn cứ. Tuyết Lâm, Kim Sương chuẩn bị thuốc.
Nói rồi nàng nhanh chóng vào gian trong tự mình thay y phục, mỗi người một việc để nhanh chóng lên đường đến căn cứ.
Chiều hôm ấy đột nhiên lại mưa to, Quách Ngọc đi nhanh và chỉ kịp để lại lời nhắn với Quách An là nàng sẽ ở lại phủ Quốc công.
Chiếc xe ngựa phi nhanh trên đường lớn, gió lạnh lùa qua khe cửa, nước mưa cứ nặng nề vỗ vào khung cửa gỗ, tiếng rào rạc rào rạc khiến Quách Ngọc cảm thấy lạnh vô cùng.
Đến nơi trời cũng chuyển tối, Mộ Dung Tú cũng kịp thời đến cùng với Quách Ngọc. Minh Tước nhanh chóng che ô và đưa Quách Ngọc xuống xe ngựa, Mộ Dung Tú cũng vội vã lại gần che chở cho nàng.
- Ngọc nhi, đừng để bị ướt mưa.
Nhanh chóng di chuyển vào trong, chân váy, quần và giày của mọi người đều đã ướt sũng.
Mộ Dung Tú vẫn chưa hiểu chuyện gì, chưa biết đây là đâu. Hắn hơi tò mò hỏi.
- Ngọc nhi, vì sao chúng ta lại đến đây, đây là...
- Tam ca, huynh học y đúng không? Ở đây có rất nhiều bệnh nhân, cùng muội giải độc cho họ. Những chuyện khác sau này muội sẽ giải thích sau.
Quách Ngọc và Mộ Dung Tú nhanh chóng khám và chữa trị cho các binh lính. Bọn họ đều là những người được lựa chọn hết sức khắc khe, sức khoẻ tốt vô cùng nhưng khi vừa bước vào mỏ đã lập tức trúng độc.
Độc này là gì Quách Ngọc chưa từng gặp qua, Mộ Dung Tú cũng lắc đầu chịu thua. Hai người chỉ có thể kiềm lại không để chất độc lan ra khắp cơ thể bọn họ.
Đêm Quách Ngọc và Mộ Dung Tú cùng nhau ở lại căn cứ. Cả hai vẫn kiên trì tìm kiếm cách giải độc trong sách thuốc.
Bình minh lại đến nhưng thuốc giải thì vẫn chưa tìm được. Quách Ngọc mệt mỏi ngồi dựa trên ghế ngủ thiếp đi, Mộ Dung Tú lại ra ngoài đổi không khí một chút để sau đó cả hai cùng nhau tiếp tục "cuộc chiến" này.
Tuyết đầu mùa!
Nhưng bông hoa tuyết đầu tiên đã bắt đầu rơi nhẹ trong không trung. Mộ Dung Tú chắp tay sau lưng, lặng yên nhìn trời tuyết. Đột nhiên, một con hồ ly trắng chạy ngang trước mắt hắn. Mộ Dung Tú nheo mắt.
- Bạch hồ?
Hắn suy nghĩ một chút, sau đó không biết vì sao, linh tính mách bảo hắn phải nhanh chân đuổi theo hồ ly. Tuyết chưa nhiều nên việc di chuyển không quá khó khăn. Mộ Dung Tú theo chân hồ ly thì bất ngờ phát hiện một hang động nhỏ.
Tiếng nước nhỏ giọt trong hang động lớn khiến Mộ Dung Tú cảm giác có chút gì đó khác lạ. Hắn chậm rãi bước vào.
Tối om!
"Xoạt", một tiếng động lạ vang lên phía trước khiến hắn càng tò mò hơn. Nép người sau tảng đá lớn, Mộ Dung Tú ngạc nhiên khi nhìn thấy một thiếu nữ đang ôm ấp hồ ly trắng. Nàng mặc y phục trắng, mái tóc trắng muốt, làn da trắng mịn như tuyết, chỉ có đôi môi đỏ làm điểm nhấn trên một nền ảnh đầy sắc trắng.
Nàng khẽ nói với hồ ly.
- Lại trốn đi chơi, nếu ngươi không may bị kẻ xấu săn mất thì ta biết làm sao bây giờ?
Hồ ly như đáp lời, nó dựa sát vào người nàng kêu lên ư ử.
- Ngoan nào!
Mộ Dung Tú nheo mắt, hắn có ý định rời đi lại vô tình làm hòn đá trên vách rơi xuống đất tạo nên tiếng động. Nữ nhân kia vội vã xoay người, nàng lớn tiếng nói.
- Là ai?
Mộ Dung Tú biết bị phát hiện nên cũng không tiếp tục trốn tránh. Hắn chậm rãi bước ra, ôn tồn nói.
- Ta chỉ theo chân hồ ly đến đây, không hề cố ý vào hang động của cô nương. Ta sẽ rời đi ngay lập tức.
Nói rồi hắn xoay người bước đi, phía sau đột nhiên có tiếng gọi.
- Chờ đã.
Mộ Dung Tú dừng chân, lại nghe nàng lên tiếng.
- Ngươi là người của "phượng hoàng"?
Mộ Dung Tú nheo mày, hắn xoay người hỏi.
- Phượng hoàng? Ta không biết phượng hoàng nào cả, cô nương nhận nhầm người rồi.
- Không! Nhất định không nhầm, tiểu hồ là loài có linh tính, nó đã đưa ngươi đến đây thì chắc chắn ngươi là người của phượng hoàng!
Mộ Dung Tú cười khổ, hắn vẫn kiên định nói.
- Ta chỉ đến đây làm một số việc, không hề nhận nhiệm vụ gì để gặp cô nương và cũng không hề biết những gì cô nương đang nói.
Nữ nhân kia ôm chặt hồ ly trong tay, nàng bước từng bước lại gần hắn.
- Đưa ta đi gặp phượng hoàng...
Mộ Dung Tú lui về sau nhiều bước, hắn bắt đầu cảnh giác.
- Vị cô nương này, ta đã nói ta không phải người cô tìm.
- Sư phụ đã căn dặn ta ở đây rất lâu, chỉ việc chờ tiểu hồ đưa người của phượng hoàng đến. Xin hãy đưa ta đến gặp phượng hoàng!
Nàng vẫn kiên định, bước thêm hai bước, ánh mắt tràn đầy hy vọng. Không để hắn tiếp tục từ chối, nàng nhanh miệng nói tiếp.
- Rất nhiều người sẽ chết, phượng hoàng sẽ tổn thương nặng. Nếu ta không gặp được phượng hoàng, e là hậu quả chúng ta không gánh được!
Mộ Dung Tú híp mắt, hắn quan sát nàng thật kỹ. Nhìn nàng không giống những nữ nhân bình thường, cách ăn mặc, mái tóc trắng và cả cách nàng nói chuyện. Nhưng điều khiến hắn chú ý nhiều nhất là lời nàng ấy nói "rất nhiều người sẽ chết". Liệu, có phải việc binh lính bị trúng độc không?
Suy nghĩ một lúc, hắn mới cảnh giác nói.
- Muốn đi cùng ta cô chỉ có thể uống thuốc này vào, sẽ hôn mê hai canh giờ! Nếu đồng ý thì nhanh chóng uống thuốc, ta phải đi ngay bây giờ.
Nữ nhân chần chừ một lúc, sau đó nhanh tay cướp lấy viên thuốc đưa vào miệng. Rất nhanh sau đó, nàng ta ngất xỉu. Mộ Dung Tú bế nàng lên, hồ ly cũng nhanh chân chạy theo.
Đưa nàng về căn cứ, Mộ Dung Tú nhanh chóng cho người gọi Quách Ngọc đến.
Quách Ngọc kiên nhẫn ngồi nghe Mộ Dung Tú kể lại, nghe đến hai từ "phượng hoàng", Quách Ngọc biết đây là người của Bạch Lãnh.
Khi thuốc mê hết tác dụng, nàng choàng tỉnh. Nhìn thấy Quách Ngọc ngồi phía xa, nữ nhân mau chóng tiến lên, quỳ xuống.
- Đây hẳn là phượng hoàng! Sư phụ đã căn dặn ta chờ đợi ở đây rất lâu.
- Bạch Lãnh đã phân phó nhiệm vụ gì cho ngươi?
- Sư phụ chỉ nói, phượng hoàng sẽ giao nhiệm vụ cho ta, kế hoạch của phượng hoàng nếu thất bại sẽ là một điều kinh hoàng cho Đại Mộc.
- Sắp tới Đại Mộc sẽ gặp nguy?
- Cái chết sẽ có mặt ở khắp nơi.
- Từ nơi này?
- Không! Nơi này không phải là nơi đầu tiên, nó xuất phát từ hướng bắc, sau đó mới di chuyển đến ngọn núi này.
Suy nghĩ một lúc, Quách Ngọc nhanh chóng đứng lên đưa nữ nhân kia đến khu bệnh nhân.
Nữ nhân nhanh chóng lấy trong ngực áo một gói thuốc bột, nàng trút hết vào một chiếc nồi to sau đó nấu nước nóng và khuấy đều. Nồi nước toả ra một hương thơm dìu dịu, và chuyển từ màu trắng trong sang màu xanh lục.
Quách Ngọc và Mộ Dung Tú lặng yên quan sát, nàng ta rót ra nhiều bát nhỏ và cho người mang đến cho binh lính bị trúng độc còn nàng thị tận tay giao cho hai bát cho Quách Ngọc và Mộ Dung Tú.
- Hai người cũng uống vào đi. Vừa rồi ta nghe ra từ trong hơi thở của cả hai, đều trúng độc!
Quách Ngọc nheo mắt, nàng trúng độc? Nàng chưa bao giờ nghĩ bản thân mình trúng độc nhưng lại không thể phát hiện.
- Không hẳn là độc. Nếu là độc phượng hoàng sẽ nhận biết bản thân mình trúng độc. Chúng, là cổ! Một loại phép mang hình dáng của độc. Chúng được một kẻ có tâm địa đen tối đưa đến, lan toả trong không khí và ăn sâu trong cơ thể. Dần dần, sẽ chết vì máu đông lại. May là cổ này không quá nặng, sư phụ có thể giải. Nếu người kia dùng loại cổ nặng hơn, có lẽ sư phụ cũng đành chịu thua.
Quách Ngọc lập tức cho người kiểm chứng, đúng như những gì nữ nhân nói, những binh lính đã chết đều bị đông máu.
- Bạch Lãnh đang ở đâu?
- Sư phụ... Lần cuối ta gặp ông ấy là lúc nhận nhiệm vụ này, sau đó không gặp nữa.
...
Sau ngày hôm đó, Quách Ngọc lập tức trở về Quách phủ. Tuy nhiên lại có thêm hai thành viên mới đó là bính lính lần trước Quách Ngọc muốn Tuấn Mạnh đào tạo - Chung Minh và nữ nhân kia - Bạch Linh.
Xe ngựa nhanh chóng đưa bọn họ về phủ, Mộ Dung Tú cũng trở về phủ Quốc công sau khi biết rõ đầu đuôi câu chuyện về căn cứ, tất nhiên chuyện "phượng hoàng" Quách Ngọc vẫn giữ lại riêng mình.
Về viện Ngọc Cát đã là buổi chiều. Quách Ngọc lệnh Tuyết Lâm đưa Bạch Linh đến phòng thay y phục và nghỉ ngơi, mang theo cả tiểu hồ. Minh Tước lại đưa Chung Minh đến đại sảnh chờ nàng quay lại. Thay xong y phục, nàng quay lại đại sảnh. Ung dung ngồi xuống ghế, Quách Ngọc uy nghiêm lên tiếng.
- Ngươi đã là sát thủ của ta thế thì phải nhận nhiệm vụ và tuân thủ theo lời ta nói.
Hắn chắp hai tay, cúi người mạnh mẽ đáp lời.
- Thuộc hạ rõ thưa chủ tử.
- Nhiệm vụ đầu tiên ta muốn giao cho ngươi là đến đại Tấn và nắm lấy tất cả nhưng thông tin về một người. Lần này ngươi sẽ đi cùng một đồng đội khác nữa.
Hắn thở đều, phát ra một chút lãnh khí.
- Thuộc hạ đã quen làm việc độc lập, xin chủ tử yên tâm ở thuộc hạ.
- Có biết vì sao ta không để ngươi làm việc một mình không?
Nghe Quách Ngọc hỏi, hắn không dám đáp lời, chỉ im lặng cúi đầu. Nàng mỉm cười, cầm ly trà trên tay, hít một hơi rồi mới lên tiếng.
- Vì ngươi là Hạ Minh, hoàng tộc Hạ Quan quốc, thậm chí có thể là hoàng tử Hạ Quan quốc.
Chung Minh bất giác ngước nhìn Quách Ngọc, hắn nắm chặt hai tay, sát khí phát ra khiến Minh Tước e ngại chạy đến rút kiếm đặt lên ngực hắn.
- Minh Tước, lui ra. Hắn sẽ không hại ta, bởi vì ta không phải là kẻ thù của hắn hơn nữa ta còn từng giúp hắn giết chết một trong số những kẻ hắn hận nhất - Hạ Tân!
Chung Minh buông thả đôi tay, hắn cười lạnh.
- Xin chủ tử vẫn tiếp tục gọi thuộc hạ là Chung Minh, bởi họ Hạ vốn không phải họ của thuộc hạ!
- Ta không quan tâm những gì ngươi muốn che giấu. Ta chỉ biết một điều, một khi đã gia nhập đội sát thủ của ta, được huấn luyện và nhận nhiệm vụ thì phải thực hiện theo đúng những gì một sát thủ phải làm - trung thành và hy sinh! Tất nhiên ta sẽ không để ngươi mất mạng, một điều quan trọng nữa mối hận của từng sát thủ ta sẽ giúp họ trả đủ, không sót một ai - kể cả kẻ thù của ngươi có là hoàng thượng Hạ Quan quốc.
Chung Minh hít thở, hắn nhắm mắt lại sau đó chậm rãi quỳ xuống.
- Xin chủ tử cho phép thuộc hạ được tận tay giết chết tên khốn ấy!
- Được thôi. Ngay bây giờ, ta muốn ngươi quên đi hận thù, chuyên tâm thực hiện nhiệm vụ. Đồng đội của ngươi sẽ là Kim Sương, nàng có kinh nghiệm và sự điềm tĩnh, lạnh lùng cần thiết. Ngươi, không được tự ý hành động. Nếu không, đừng trách ta vô tình!
Ngước nhìn Kim Sương, sau đó hắn dập đầu nói lớn.
- Thuộc hạ cho rằng, nữ nhân vốn nên yếu đuối và cần được che chở. Nữ nhân vốn không thể làm những việc như nam nhân.
Quách Ngọc bật cười.
- Bao gồm cả ta?
Chung Minh hơi chần chừ đôi chút, hắn cúi mặt.
- Chủ tử có thể là trường hợp ngoại lệ.
- Vậy cứ xem Kim Sương có phải trường hợp ngoại lệ hay không.
Quách Ngọc nói rồi thì phất tay ra hiệu. Kim Sương lập tức rút kiếm xông lên phía trước.
Chung Minh bị đánh bất ngờ nhưng lại phản ứng rất nhanh, hắn nhanh chóng né tránh đường kiếm và phản đòn.
Quách Ngọc quan sát cả hai, nàng híp mắt. Gằng giọng, nàng hét lớn.
- Vì nàng là nữ nhân nên ngươi nương tay? Vậy địch nhân là nữ nhân thì như thế nào?
Nghe Quách Ngọc hét, Chung Minh nheo mày, đúng là hắn có ý nhường Kim Sương - không ngờ Quách Ngọc lại nhận ra điều đó nhanh như vậy.
Chung Minh không tiếp tục nương tay, hắn mạnh mẽ chém về phía Kim Sương. Trường kiếm luồn qua thắt lưng nhưng chưa lướt qua da thịt bởi Kim Sương kịp thời lui về sau và dùng kiếm phá vòng vây. Nàng nhanh chóng áp sát hắn, tay trái nắm chặt khẽ vung ngang tầm mắt hắn. Chung Minh có chút mất tập trung, lập tức Kim Sương dùng kiếm cắt lấy ngọc bội nơi thắt lưng của hắn, xoay người bám lấy bả vai và đặt kiếm lên lồng ngực rộng lớn của hắn. Nàng thì thào bên tai hắn.
- Ngươi thua! Còn nữa, là sát thủ không nên đeo ngọc bội!
Chung Minh cắn răng, cuối cùng hắn hiểu tại sao chủ tử không yên tâm về hắn. Hắn dù võ công cao cường, lại dũng cảm thiện chiến nhưng có một điều hắn thiếu đó là mưu mẹo.
Nhưng, vì sao không được đeo ngọc bội!
...tác giả...
Mọi người trả lời giúp Chung Minh, vì sao là sát thủ không được đeo ngọc bội?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]