Chương trước
Chương sau
Mộ Dung Hoa nghe Trần Kiều Như nói thì không thể im lặng, bà bước ra lạnh nhạt nói.

- Thần phụ là kế thất của Quách Thừa tướng, tuy vào phủ chưa lâu những cũng đủ nắm rõ tình hình trong phủ. Là "chất độc tinh thần" lâu ngày hay không thì người trong phủ đều rõ. Lại nói, Bát hoàng tử phi chỉ mới gặp tiểu nữ một lần nhưng lại có lòng đồng cảm sâu sắc, đúng là hiếm thấy. Theo ý bát hoàng tử phi thì vì cảm thương cho Lan nhi thì có thể khiến cho đường đường công chúa Đại Mộc, đường đường một hoàng hậu tương lai phải chịu thiệt thòi?

- Ta không có ý đó, thừa tướng phu nhân đừng hiểu lầm. Nói gì mà thiệt thòi? Tam tiểu thư và Nguyên Ngọc đều là tỷ muội thân thiết, cùng nhau hầu hạ hoàng thượng Vĩnh Ngọc không phải tốt hơn để người ngoài xen chân vào hay sao?

Lúc này, Quách An đột nhiên lên tiếng.

- Nói tới cũng là ngày hôm đó do bát hoàng tử phi không nghe rõ hay trí nhớ kém mà lại không nhớ lời hẹn ước của hoàng thượng Vĩnh Ngọc và công chúa?

Quách An nói câu này khiến cả đại điện im lặng, cả thái hậu cũng có chút chột dạ.

Quách An luôn im lặng, cả hai đều là con gái ông, không thể bỏ bên nào. Nhưng nếu cứ tiếp tục chèn ép bảo bối của ông thì làm sao ông im lặng.

Quách Ngọc cúi đầu, hơi mỉm cười - phụ thân vẫn là thương nàng nhất.

Thu xếp xong xuôi nơi nghỉ ngơi của Mộ Dung Thịnh, huynh đệ Mộ Dung Diễn mới quay lại Thái Minh điện. Vừa lúc nghe được câu nói của Quách An, lại loáng thoáng nghe mọi người xì xầm, bọn họ cũng hiểu được ít nhiều.

Mộ Dung Diễn bước ra, chấp hai tay, dõng dạc nói.

- Không biết chuyện gì lại khiến thừa tướng tức giận? Vừa rồi thần nghe thừa tướng nhắc đến lời hẹn ước của Nguyên Ngọc công chúa và hoàng thượng Vĩnh Ngọc. Thần còn đang mong chờ hôn lễ của bọn họ đây.

Tuy nói mong chờ hôn lễ trong hoàn cảnh này thì có hơi không phù hợp nhưng suy cho cùng lại rất phù hợp. Lời của Mộ Dung Diễn không phải nói hắn mong chờ hôn lễ, mà là nói phủ Quốc Công luôn đứng sau Quách Ngọc, ai dám phá hoại hôn lễ của nàng?

Mộ Dung Hoàn ngồi phía trên, lòng cũng không yên.

- Thái hậu, hoàng thượng! Thần thiếp có câu muốn nói, không biết có nên nói hay không?

- Nàng cứ nói.

Hoàng thượng gật đầu, đồng ý thì Mộ Dung Hoàn mới mỉm cười nói.

- Nói rất lâu, bổn cung cũng chưa biết mọi người là ai mà dám xen vào chuyện của hoàng thượng Vĩnh Ngọc quốc?

Câu nói của Mộ Dung Hoàn khiến mọi người bừng tỉnh. Người ta là hoàng thượng, nào có phải vật trong ao để bọn họ ra sức bài bố!

Trần Kiều Như hơi mỉm cười, nàng quỳ xuống nói.

- Hoàng quý phi nói phải, ngài ấy là hoàng thượng. Tuy nhiên ngài ấy vẫn từng là Nguyên Vương của Đại Mộc, chịu ơn của thái hậu và hoàng thượng. Nguyên Ngọc tuy là hoàng hậu tương lai nhưng hiện tại muội ấy vẫn còn là công chúa Đại Mộc. Đại Mộc chữ hiếu đứng đầu. Vừa rồi tam tiểu thư vì cứu hoàng tổ mẫu nên mới trúng độc, như vậy thực hiện yêu cầu của nàng ấy cũng không phải vô lý.

Từ đầu tới cuối, Quách Ngọc và Nguyên Thiên Hữu không nói lời nào. Vốn Nguyên Thiên Hữu muốn đứng ra giải quyết nhưng lại bị Quách Ngọc ngăn cản. Nàng không muốn mọi người nghĩ xấu về hắn, chưa đến lúc chưa được hành động.

Dường như đã đến lúc, Quách Ngọc nhìn Nguyên Thiên Hữu, nở một nụ cười nhẹ sau đó bước ra giữa điện và quỳ xuống.

- Phụ hoàng, xin người ban hôn thêm lần nữa, để tam muội cũng gả cho hoàng thượng Vĩnh Ngọc đi.

---tác giả---

A

Lan Lan muốn ban hôn, muốn gả cho Hữu ca.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.