- Vì sao ngươi vào đây được.
Quách Ngọc vừa hỏi, vừa di chuyển lại bàn ăn. Nàng ngồi xuống, chỉnh lại váy áo. Nguyên Thiên Hữu cười vô lại, hắn vuốt sợi tóc vừa rơi ra của Quách Ngọc.
- Ta đến phủ thừa tướng nhưng không gặp nàng, hỏi Hoà ma ma thì biết nàng ở đây. Vội vã chạy đến cứ tưởng được gặp nàng, ai ngờ gặp ngay các vị ca ca của nàng. Bọn họ cũng biết làm khó người lắm.
- Chẳng phải cuối cùng ngươi cũng vào đây được hay sao?
Hắn gãi đầu, cười nói.
- Bọn họ đúng là khó tính. Ta nể mặt nàng nên không xuống tay, còn bọn họ thì cứ ra sức ngăn cản. Mãi cho đến khi Đại cữu mẫu xuất hiện, bọn họ mới chịu để ta vào đây.
Quách Ngọc che miệng cười, hoá ra cũng có lúc Nguyên Thiên Hữu tiến thoái lưỡng nan.
Bây giờ Quách Ngọc biết được một điều, người mang nặng gánh trên vai như Nguyên Thiên Hữu dù sao cũng không buông bỏ được hai chữ thân tình. Hắn cũng có hỷ, nộ, ái, ố như bao kẻ khác.
Quách Ngọc nghĩ thế nhưng nàng cũng không chịu nhìn lại mình. Nàng chẳng khác hắn là bao, cũng bị chi phối bởi con tim rất nhiều.
- Công việc ở Vĩnh Ngọc còn rất nhiều, ngươi lại bỏ về đây?
Hắn mở nắp bát canh, múc vào chén nàng sau đó mới đáp lời.
- Ngoài đấy có Chung tướng quân lo liệu, ta về Đại Mộc có chuyện quan trọng hơn.
- Chuyện gì?
- Dùng bữa sáng xong ta đưa nàng đến nơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-hoang-hoi-sinh/2513645/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.