Nguyên Thiên Hữu đứng cạnh Quách Ngọc, cả hai như một đôi long phượng - đầy uy nghiêm, đầy quyền lực.
Nguyên Thiên Minh nhìn bọn họ, hắn thật sự muốn giết chết tất cả bọn họ nhưng xem ra việc hắn muốn làm chẳng khác nào lấy trứng chọi đá. Quân đội Đại Nguyên lên đến hàng trăm vạn nhưng hiện tại, ngay tại đây trong tay hắn chỉ vỏn vẹn năm vạn. Nguyên Thiên Minh cố gắng nở một nụ cười. Hắn chế giễu.
- Đúng vậy, phải gọi là Nguyên Ngọc công chúa mới đúng. Nhưng không biết công chúa dẫn theo nhiều binh như vậy xâm nhập vào lăng mộ hoàng gia là có ý gì? Theo liên minh tứ quốc thì đây là hành động gây chiến giữa hai quốc gia.
Quách Ngọc mỉm cười, nàng đưa tay ra thì lập tức có binh lính dâng lên hoả thư đi sứ cho nàng.
- Đại hoàng tử và Du hoàng hậu có thể đọc thư của phụ hoàng ta.
Nguyên Thiên Hữu liếc nhìn bức thư trên tay nàng, có một tên thị vệ tiến lại nhận lấy nó sau đó dâng lên cho hắn. Nhìn thấy dấu mộc đỏ của Đại, Mộc Nguyên Thiên Minh cắn răng. Hắn tức giận nhưng vẫn cố giữ thái độ lạnh lùng nói.
- Cho dù là đi sứ cũng nên đến lúc phát tang tiên hoàng. Công chúa dẫn binh vào tận đây có chút không đúng. Hơn nữa đi sứ cũng không cần dẫn nhiều binh như vậy. Nếu công chúa đi sứ thì phải công khai như các nước khác chứ không phải lén lút như thế này! Hơn nữa trẫm nghĩ công chúa nên gọi trẫm là hoàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-hoang-hoi-sinh/2513643/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.