Về đến phủ Thừa tướng, không ai có tâm tình đón tất niên nữa nên mọi người tự động về viện của mình.
- Tiểu thư...
- Về viện Ngọc Cát.
Tuyết Lâm bối rối nhìn Quách Ngọc, Quách Ngọc vẫn cứ mặc kệ đi thẳng về viện Ngọc Cát của mình. Về đến viện Ngọc Cát, Quách Ngọc mới cho nha hoàn lui ra. Trong phòng chỉ còn lại Tuyết Lâm và Hoà ma ma, Minh Tước nhận nhiệm vụ canh chừng.
- Nói!
Quách Ngọc buông một chữ, một luồng khí lạnh luồn qua cổ áo, thẳng xuống sống lưng Tuyết Lâm. Tuyết Lâm ấp úng nhìn Quách Ngọc. Từ lúc rời khỏi cung về đến phủ Thừa Tướng, Quách Ngọc vẫn lặng yên, không hề hé môi nói với Tuyết Lâm nửa lời.
- Tiểu... tiểu thư... Nô tỳ...
Quách Ngọc tức giận đập bàn, hét.
- Nói!
Hoà ma ma bên cạnh cũng gấp rút, chạy đến rót một ly trà cho Quách Ngọc.
- Tiểu thư, người đừng nóng giận. Tuyết Lâm, còn không mau nói? Chuyện gì đã xảy ra, ngươi làm gì khiến tiểu thư giận?
Hoà ma ma trách Tuyết Lâm. Quách Ngọc lại hừng hực lửa giận, lạnh lùng nói.
- Nếu không nói, cút ra ngoài cho ta. Từ nay, xem như ta không còn là chủ tử của ngươi.
Lúc này Tuyết Lâm không chống cự được nữa, nàng quỳ gập người, nước mắt rơi lã chã.
- Tiểu thư, nô tỳ nói, nô tỳ nói. Sau khi đưa Hoà Đại tiểu thư rời khỏi, nô tỳ trở về, đi một đoạn đến điện Tân cư thì... thì bất thình lình Hạ Tân ôm lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-hoang-hoi-sinh/2513593/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.