Kỷ An thản nhiên nhìn lại Tiêu Ngân Phong, nữ vương bệ hạ nhà nàng mới đúng là đại mỹ nữ. Vươn tay ra kéo Tiêu Ngân Phong ngồi xuống bên cạnh, sau đó ôm nàng từ phía sau, kề bên tai nàng hỏi, "Có mệt hay không?"
Tiêu Ngân Phong thuận thế ngồi vào trong lòng của Kỷ An, nhưng sợ đụng với vết thương chưa lành hẳn của nàng nên không dám dựa hẳn vào người nàng. Nàng đáp, "Nhìn thấy ngươi sẽ không còn mệt nữa". Nàng nhắm mắt lại, trời về chiều mùa thu vẫn được người khác quan tâm, hơi ấm và sự che chở ở phía sau càng làm cho nàng say mê. "An An, hình như ngươi hơi khác mọi ngày một chút". Nàng nhẹ giọng nói.
"Có gì khác đâu?" Kỷ An cảm thấy mình vẫn là chính mình thôi.
"Thời điểm yên lặng không giống lắm". Tiêu Ngân Phong ôn nhu cười, "Trước đây lúc ngươi yên lặng, trầm tĩnh thì có chút tang thương chán chường, hiện tại được thay bằng sự an tường rực rỡ". Nàng nắm lấy tay Kỷ An, có lẽ là bởi vì đã trải qua sinh tử, hoặc cũng có thể là được tình yêu làm dịu. Giống như nàng, trước đây chỉ nghĩ tới sự nghiệp nên phải một mực phấn đấu, hiện giờ nàng càng lúc càng lưu luyến cảm giác gia đình này. Nàng là một nữ nhân, cho dù có mạnh mẽ cỡ nào, ở bên ngoài bôn ba một thời gian cũng sẽ thấy mệt mỏi, cũng có lúc nghĩ muốn tĩnh lặng để hưởng thụ sự yên bình. Có lẽ vì đã từng thiếu chút nữa là mất đi, cho nên hiện tại nàng hiểu được quý trọng, đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-hoang-hoa/1422489/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.