Chương trước
Chương sau
Bên kia Kỷ Bằng cũng đang sợ hãi, "An An đang bị làm sao? Nàng thế nào a? Đứa nhỏ này xảy ra chuyện gì?"
"Ngươi còn hỏi ta, ta là đang hỏi ngươi đây!". Lý Vân Cẩm khóc lóc kêu lên, "Đứa nhỏ có chuyện gì xảy ra thì ta liều mạng với ngươi!" Nàng khóc, "Ta chỉ có một đứa con như vậy, hao hết tâm lực mới có thể nuôi nàng lớn khôn, sao các ngươi lại có thể gây sức ép cho nàng thế này... Nếu nàng xảy ra chuyện gì, ngươi nói ta phải làm sao bây giờ, ngươi bảo ta phải sống thế nào đây?"
"Vân Cẩm, ngươi đừng khóc, đứa nhỏ, đứa nhỏ hiện tại đang ở đâu a?Tình hình thế nào a?"
"Đang trên đường đến bệnh viện Nhân Dân, đã nói là... đã nói là sắp không xong! Ô..." Lý Vân Cẩm ôm điện thoại che miệng khóc.
Kỷ Bằng cũng bị dọa choáng váng, vừa rồi Kỷ An nói với hắn là không chịu đựng được nữa, lúc này Lý Vân Cẩm lại nói như vậy, hắn chỉ biết cầm điện thoại ngồi ngây ngốc ở sô pha, Kỷ lão gia gọi hắn vài tiếng hắn cũng không có phản ứng gì, cuối cùng Kỷ lão phải lấy cây gậy đánh vào lưng hắn một cái hắn mới tỉnh lại, "Nói đi a, xảy ra chuyện gì? An An làm sao? Có phải nàng đang ở một chỗ với nữ nhân họ Tiêu kia nên mới không chịu đến gặp ta đúng không?"
Kỷ Bằng phục hồi lại tinh thần, cúp điện thoại rồi nói, "Ở bệnh viện Nhân Dân".
Kỷ lão gia ngạc nhiên, "Ở bệnh viện?"
Kỷ Bằng không nói gì liền đứng lên đi ra ngoài, "Viên Viên, ngươi giúp ta chăm sóc cho ba, ta đi tới bệnh viện".
"Ta đi cùng với ngươi". Kỷ lão gia chống gậy đi ra ngoài, sắc mặt hắn cũng trầm xuống, đột nhiên nhớ tới mấy ngày hôm trước đánh nàng một chút, hắn thật sự nắm chắc được khí lực của mình như thế nào, một gậy này đánh xuống thì cho dù nam nhân đã trải qua huấn luyện rồi cũng chịu không nổi huống chi là đứa nhỏ thân thể yếu ớt như vậy. Hắn có chút không yên hỏi Kỷ Bằng, "Kỷ Bằng, có phải mấy ngày trước ta đánh nàng hai gậy làm cho nàng hỏng mất rồi không?"
Kỷ Bằng vừa nghe Kỷ lão hai ngày trước dùng gậy đánh Kỷ An lập tức sợ tới mức chân tay mềm nhũn, mức độ tàn nhẫn của ba hắn khi đánh người hắn đã từng chứng kiến qua, một gậy có thể đánh cho hắn nằm úp sấp trên sàn không đứng dậy nổi, mà cây gậy này lại rơi vào người đứa nhỏ Kỷ An, nếu... Nếu lỡ tổn thương trái tim lần nữa thì có phải là muốn lấy mạng đứa nhỏ đó hay không. Hắn lảo đảo thiếu chút nữa thì đứng không vững, "Ba, ba, ngươi... Ngươi thật sự đánh nàng?"
Kỷ lão nhìn thấy Kỷ Bằng như vậy liền nổi giận, "Thế nào? Ta không được đánh nàng sao? Ta có đánh chết nàng thì cũng do nàng tự tìm".
Ánh mắt Kỷ Bằng liền đỏ lên, "Ba, đó là cháu gái ruột của ngươi a". Lòng Kỷ Bằng liền thấy lạnh lẽo, chân giống như mọc rễ ở trước cửa nhà, nước mắt cũng bắt đầu dâng lên, "Con bé... Con bé có thể không... còn bao lâu nữa!" Hắn nghĩ nghĩ gì đó rồi lập tức chạy đi. Đó là con gái của hắn, chỉ cần còn sống thì mặc kệ cho dù như thế nào đi nữa, táng gia bại sản hắn cũng phải cứu trở về. Hiện tại y học đã phát triển, nói không chừng còn có cách cứu, cầu mong ba hắn coi trọng cháu gái nên khi xuống tay cũng lưu tình không đánh quá mạnh, hay chỉ dùng cây gậy đụng nhẹ hai cái là xong.
Kỷ lão nhìn thấy Kỷ Bằng chạy đi như điên thì sửng sốt một chút, tim nhảy lên 'bịch bịch' mấy cái thầm kêu, "Không ổn". Sợ là đứa nhỏ kia thật sự đã xảy ra chuyện. Hắn cũng chạy nhanh ra ngoài kêu lái xe chở hắn đi bệnh viện, không phải mới vừa rồi nói là đang ở bệnh viện Nhân Dân sao?
Lý Vân Cẩm đến bệnh viện trước bên phía Tiêu Ngân Phong một bước, nàng từ trên taxi bước xuống, lúc trả tiền thì thấy xe cứu thương chạy vào liền chạy nhanh tới, chỉ thấy cửa xe vừa mở thì Tiêu Ngân Phong, La Thánh Minh và một đám người từ trên xe nâng Kỷ An xuống dưới. Đứa nhỏ kia đang đeo mặt nạ dưỡng khí, đã muốn bất tỉnh nhân sự.
Kỷ An được đưa xuống xe liền bị đẩy thẳng đến phòng cấp cứu, đến cửa phòng cấp cứu thì bị chặn lại, Lý Vân Cẩm ôm lấy bác sĩ cầu xin nói, "Bác sĩ, ta chỉ có một đứa con gái này thôi, ta xin ngươi bất kể thế nào đi chăng nữa thì hãy cứu sống nàng".
Bác sĩ kia gật gật đầu, chỉ nói một câu, "Cố gắng hết sức" liền đi thẳng vào phòng cấp cứu.
Sắc mặt Tiêu Ngân Phong trắng bệch, ngây ngốc đứng ở bên ngoài phòng cấp cứu, đã khóc không ra nước mắt nữa rồi, nàng sốt ruột nhìn ngọn đèn trên cửa phòng cấp cứu, hai tay ôm mình lại đứng đó không nhúc nhích.
La Thánh Minh đứng tựa vào bên tường, bên cạnh có mấy đồng nghiệp trong công ty đi cùng đứng nhỏ giọng bàn tán, đều đoán là Kỷ An chắc không thể qua khỏi, làm La Thánh Minh tức giận hét lên nói, "Câm miệng, đều cút về công ty hết cho ta".
Tiêu Ngân Phong lấy lại tinh thần, đi đến bên cạnh lôi kéo Lý Vân Cẩm ngồi xuống ghế chờ gần đó, gắt gao nắm chặt tay Lý Vân Cẩm.
Toàn thân Lý Vân Cẩm run rẩy, thì thầm nói, "Sao tự dưng đứa nhỏ này lại phát bệnh?" Nàng sợ tới mức toàn thân như nhũn ra, ngồi cũng ngồi không xong. Năm đó Kỷ An giải phẫu tim tổng cộng ba chỗ, một là cơ tâm thất giãn hạn chế, hai là ống động mạch bị tắc nghẽn, nơi thứ ba là van động mạch phổi bị hẹp. Lần giải phẫu trước có thể nói là thành công, nhưng nói chung đã từng trải qua giải phẩu thì không thể nào được như khỏe mạnh tự nhiên a... Lý Vân Cẩm không dám suy nghĩ thêm nữa, trình độ y học mười mấy năm trước không thể nào so sánh được với hiện tại, nếu như lúc đó để lại biến chứng hoặc tai họa ngầm... không phát hiện được, bây giờ lại tự dưng phát tác ra...
Tiêu Ngân Phong dựa lưng vào tường cầm chặt tay Lý Vân Cẩm, trong đầu một mảng hỗn loạn, hôm qua từ lúc nhận được tin nhắn của Kỷ An nàng chỉ biết đã có chuyện xảy ra, tìm Kỷ An cả đêm khắp nơi cũng không thấy người, gọi điện thoại cho Kỷ An thì không bắt máy... Vừa rồi... Vừa rồi thiếu chút nữa Kỷ An đã không còn...
Chưa bao giờ trong lòng Tiêu Ngân Phong cảm thấy hoảng loạn như vậy, không phải sợ, mà là bối rối tới mức bất lực, có một cảm giác vô lực không nắm bắt được thứ gì, tầm mắt của nàng dừng trên cánh cửa phòng cấp cứu, rất sợ lần ra đi này chính là vĩnh viễn chia lìa. Nàng đứng dậy, hai tay ôm lấy nhau, thong thả bước đi qua lại trên hành lang chờ tin tức bên trong, càng không ngừng nói với chính mình, "Bình tĩnh, bình tĩnh, không được bối rối, bình tĩnh, Kỷ An sẽ không có việc gì..."
Thời gian từng giây từng giây trôi qua, Tiêu Ngân Phong vẫn cứ đi qua đi lại, vẻ mặt bình tĩnh nhìn không ra chút cảm xúc, nhưng cái nhíu mày và cặp mắt lạnh như băng khiến cho không khí xung quanh người giống như đông đặc lại, làm cho người ta muốn không chú ý cũng thật khó.
Tiếng bước chân người chạy dồn dập tới, chỉ thấy thân ảnh Kỷ Bằng vọt lại chỗ họ, hắn mở miệng liền hỏi, "Thế nào? Đứa nhỏ sao rồi?"
La Thánh Minh nhìn thấy Kỷ Bằng liền đột nhiên đi qua hung hăng đánh vào bụng Kỷ Bằng một đấm, sau đó nắm lấy hai đầu vai Kỷ Bằng ấn hắn cúi xuống, dùng đầu gối đánh vào bụng Kỷ Bằng, Lý Vân Cẩm bừng tỉnh, hét lên một tiếng rồi vội vàng kéo La Thánh Minh ra. Con mắt đỏ hồng của La Thánh Minh nhìn về phía Kỷ Bằng la lên, "Ngươi không phải là muốn giết nàng sao a, nàng phát bệnh ngươi còn gọi điện thoại gây chuyện ầm ĩ với nàng, sao ngươi có thể ác độc như vậy, ta giết chết ngươi..." Hắn vừa muốn tiến lên liền bị Tiêu Ngân Phong giữ chặt. Tiêu Ngân Phong nói, "Đừng làm ồn!" Thanh âm nhẹ nhàng mà lạnh lùng.
La Thánh Minh nhìn Tiêu Ngân Phong, quay người lại đánh một đấm vào bức tường, nắm tay liền sưng to lên.
Kỷ Bằng ôm bụng ngồi xổm trên đất, đau đến mồ hôi lạnh đều tuôn ra.
Tiêu Ngân Phong lại bắt đầu đi qua đi lại không ngừng, một lát sau nàng quay lại nhìn Kỷ Bằng, rồi lại nhìn cửa phòng cấp cứu, có một loại dự cảm không tốt cứ chiếm đóng ở trong đầu nàng, câu nói cuối cùng của Kỷ An với Kỷ Bằng cứ vọng đi vọng lại trong đầu, nàng càng nghĩ càng thấy bất an, toàn thân rét run từng trận không ngừng, nàng đã muốn đứng không vững nữa rồi. Tiêu Ngân Phong tựa vào vách tường, không ngừng vuốt ve chiếc nhẫn kim cương trên ngón tay, thầm thì, "An An. Ngươi có nghe được giọng của ta không? Đừng bỏ ta đi. Bên cạnh ta không có ai cả, ngươi đi rồi ta phải làm thế nào bây giờ?"
Một lát sau Kỷ lão gia cũng đến, nhìn thấy Tiêu Ngân Phong liền 'hừ' một tiếng nặng nề, sắc mặt xanh mét.
Tiêu Ngân Phong cúi đầu cắn môi, không ngừng vuốt ve chiếc nhẫn kim cương. Thời gian cứ trôi qua, khí lực trên người nàng cũng từ từ biến mất, cuối cùng ngay cả đứng cũng không nổi, hai tay ôm lấy thân mình ngồi xổm ở góc tường, cái đầu chôn ở dưới khủy tay.
Lý Vân Cẩm lạnh lùng nhìn Kỷ lão, đi qua bên đó ôm lấy Tiêu Ngân Phong, "Ngân Phong, ngươi ráng chịu đựng một chút, An An còn đang chờ ngươi".
Tiêu Ngân Phong ngẩng đầu, nước mắt đột nhiên tràn ra chảy cuồn cuộn trên gương mặt nàng, nàng lấy ống tay áo chùi nhưng nước mắt lại tiếp tục chảy ra, từng giọt từng giọt nối tiếp nhau. "Dì, An An..." Nàng hít hít mũi, muốn nói gì đó nhưng nước mắt lại chặn mất giọng nói của nàng. Kỷ An vì nàng mới như vậy a!
Lý Vân Cẩm ôm Tiêu Ngân Phong vào lòng, "Đừng khóc, đứa nhỏ An An còn không có buông ngươi ra được, nàng sẽ không bao giờ nhẫn tâm bỏ chúng ta ở lại mà đi, đúng không?" Nàng giống như khuyên Tiêu Ngân Phong mà lại như đang tự nhủ với chính mình. Ai có thể đảm bảo được, lúc đi vào còn thở, nhưng đến lúc đi ra thì...
Tiêu Ngân Phong gật đầu, vùi đầu vào trong lòng Lý Vân Cẩm, cố gắng hết sức để kìm nén tiếng khóc.
Đèn phòng cấp cứu cuối cùng cũng tắt, La Thánh Minh kêu lên, "Ra rồi".
Một đám người đều vây lại, bác sĩ đi tới, tháo khẩu trang, không đợi người nhà hỏi câu nào đã nói, "Bệnh nhân tạm thời ổn định nhưng cần phải mau chóng được giải phẫu. Van động mạch chủ của nàng bị hẹp, hai bên van tim đều bị biến chứng, động mạch vành và van động mạch phổi bị biến chứng, ngoài ra gan và phổi của nàng đã bị vật nặng đánh chấn thương nghiêm trọng dẫn tới ứ máu. Quá trình giải phẫu nguy cơ rất cao, các ngươi phải chuẩn bị tâm lý thật kỹ".
Lý Vân Cẩm vừa nghe lời này xong cả người đều mềm nhũn, liền hỏi, "Nếu không giải phẫu thì sao?"
"Có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào". Bác sĩ nói xong liền lách ra khỏi đám người ra ngoài.
Trong chốc lát Kỷ An được hộ sĩ đẩy ra từ phòng cấp cứu đưa thẳng tới phòng chăm sóc đặc biệt, lúc nàng được hộ sĩ đẩy ngang qua người Tiêu Ngân Phong thì khóe mắt trào ra một giọt nước mắt. Tiêu Ngân Phong liếc mắt nhìn thấy nước mắt của Kỷ An thì cũng khóc theo rồi chạy theo sát bên người nàng khóc nói, "Kỷ An, ngươi phải sống sót cho ta, ngươi có nghe không, ngươi nhất định phải sống sót, ta biết ngươi có thể nghe được, nếu ngươi xảy ra việc gì thì cả đời này ta không thể nào tha thứ cho chính mình, cũng sẽ không tha thứ cho ngươi, đợi ta trên đường xuống hoàng tuyền sẽ tính sổ với ngươi!" Tiêu Ngân Phong nói xong liền đứng đó, trơ mắt nhìn hộ sĩ đẩy Kỷ An vào phòng chăm sóc đặc biệt, sau đó cả người mềm nhũn ngã về phía sau được La Thánh Minh đỡ dậy. "Tiêu tổng..."
Tiêu Ngân Phong khoát tay, ổn định lại thân hình rồi nói, "Ta không sao". Nàng nghĩ nghĩ gì rồi nói tiếp, "La Thánh Minh, ngươi lập tức giúp ta tìm hiểu thông tin trong nước, không, quốc tế, xem có chuyên gia giải phẫu về tim hay không, nhớ kỹ, phải tìm người giỏi nhất, tốn bao nhiêu tiền cũng không sao, mời bao nhiêu người cũng được, toàn bộ phải mời hết cho ta, nhất định phải là người giỏi nhất..." Lời nói của nàng có chút loạn xạ, bước chân đi qua đi lại, vừa nghĩ vừa nói, "Còn nữa, hỏi thăm thử bệnh viện nào... Ở đây có bệnh viện nào có trình độ chữa bệnh cao nhất..." Nàng nhìn Kỷ lão đứng ở một bên không nói được lời nào, nói: "Lão tướng quân, mặt mũi của ông rất lớn, tôi hi vọng... Ông có thể hỗ trợ để tìm người..." Nàng chùi đi nước mắt trên mặt nói, "Có thể, trước hết nên tìm chuyên gia hội chẩn nghiên cứu coi có phương pháp nào vẹn toàn nhất, có lẽ như vậy... Thì có thể khiến cho xác xuất thành công cao hơn rất nhiều..." Kỷ An đã liều mạng để bảo vệ nàng, chỉ cần nàng còn ở đây thì Kỷ An nhất định không được bỏ đi, nhất định sẽ cố hết sức để sống sót.
Ánh mắt của Kỷ lão gia cũng trở nên hồng hồng, hướng Kỷ Bằng la lớn, "Ngươi còn ngây ra ở đó làm gì? Làm theo lời của Tiêu nha đầu nói, nhanh lên a!".
Lý Vân Cẩm kéo tay Tiêu Ngân Phong nói, "Ngân Phong, ngươi ngàn vạn lần cũng phải đứng vững, dì toàn bộ đều trông cậy vào ngươi".
Sắc mặt Tiêu Ngân Phong cũng tái nhợt tới mức dọa người, lúc nhận được tin nhắn của Kỷ An từ đêm qua nàng vẫn hốt hoảng lo sợ cho đến giờ, ruộng không có nước thì không thể gieo mạ, tìm người khắp nơi không thấy, khi tìm được rồi thì bị dọa tới mức hồn tiêu phách tán, bây giờ còn có thể đứng được đều do ý chí chống đỡ. Tiêu Ngân Phong gật đầu, "Dì, ngươi yên tâm, ta không sao". Nàng lại nói thêm, "An An nhất định cũng không sao, chỉ cần ta không sao thì nàng nhất định cũng không có việc gì". Nàng nghĩ nghĩ, "Tốt nhất là ta có thể ở cùng để trông coi nàng, để cho nàng biết ta luôn ở bên cạnh". Do dự một chút, "Dì, ta đi tìm viện trưởng nói chuyện một chút để cho ta có thể đi vào trong phòng chăm sóc đặc biệt".
"Để ta đi nói cho, ngươi nghỉ ngơi trước đi đã". Lý Vân Cẩm vội dỗ dành Tiêu Ngân Phong, xong rồi nàng quay đầu nói với La Thánh Minh, "Minh, ngươi chạy đi mua cho Ngân Phong chai nước". Sau đó lại nói nhỏ, "Trông chừng Ngân Phong một chút, đứa nhỏ này mà ngã xuống thì Kỷ An liền thật sự không thể cứu". Nói xong nàng chùi nước mắt, xoay người vừa đi vừa gạt lệ.
Editor: *khụ*, già cả rồi nên trở trời là bệnh, post chương chậm trễ mong mọi người thông cảm:)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.