"Ách..." Lời vừa nói ra Kỷ An cảm thấy sao nó hơi lạ lạ, hình như có cái gì đó không đúng a! Tiêu Ngân Phong nhìn thấy Kỷ An đáng yêu như vậy nhịn không được muốn trêu chọc nàng, nàng một bên đeo nhẫn kim cương vào, một bên thì hỏi "Rốt cuộc là ai gả cho ai?" Vẻ mặt nhu tình đầy quyến rũ mê hoặc, lơ đãng nhìn không gian xung quanh. "Ai gả cho ai cũng giống nhau thôi". Kỷ An trả lời rõ ràng, áp chế khẩn trương, bàn tay ở dưới bàn nắm chặt lấy góc áo của mình, nghiêm túc nói, "Ngân Phong, ta thật sự nghiêm túc". Nàng mấp máy môi, nhấn mạnh lại thêm lần nữa, "Thật sự nghiêm túc". Nhìn thấy biểu tình nghiêm túc thật sự của Kỷ An, đôi mắt của Tiêu Ngân Phong cũng trở nên chăm chú, sau đó còn thật sự hỏi Kỷ An, " An An, ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa?" "Ân!" Tầm mắt của Kỷ An dừng ở trên chiếc nhẫn kim cương, nàng nói, "Suy nghĩ lâu lắm rồi". Nàng đột nhiên nói, "Ta yêu ngươi". "An An". Hốc mắt Tiêu Ngân Phong có chút ẩm ướt, nàng nhìn Kỷ An mà không biết phải nói gì mới tốt, cổ họng có chút nghẹn ngào, nàng cắn môi không ngừng, cố hết sức áp chế tình cảm đang muốn cuồn cuộn tuôn ra ngoài của mình. Kỷ An gục đầu xuống nói, "Ta biết hai nữ nhân đi cùng nhau đến cuối đời không phải là dễ dàng, nhưng mà cho dù là ai đi chăng nữa trải qua cả cuộc đời với nhau cũng không dễ. Ta yêu ngươi, muốn thấy ngươi, muốn chăm sóc ngươi. Gia cảnh của ta không có bối cảnh hiển hách, không có thật nhiều tiền, bản thân cũng không có điểm nào đặc biệt, nhưng mà... Ta yêu ngươi". Nếu còn muốn đòi hỏi nhiều hơn, nàng cũng không biết lấy cái gì để so sánh nữa, nàng chỉ có một điều duy nhất đó chính là nàng yêu Tiêu Ngân Phong, mà Tiêu Ngân Phong... ít ra cũng rất thích nàng. "Tại sao đột nhiên lại thổ lộ?" Tiêu Ngân Phong hỏi, "Mẹ của ngươi đâu? Vạn nhất nàng phản đối thì phải làm sao bây giờ?" Có rất nhiều lesbian cũng chưa dám bước một bước để thổ lộ với người nhà. "Ta sẽ nói với nàng sau, sẽ cầu xin nàng đồng ý, cho dù có phải quỳ xuống cũng muốn cầu xin được sự đồng ý của nàng". Kỷ An cắn môi, sau đó ngước mắt lên nhìn Tiêu Ngân Phong, "Ngươi có thích ta không?" Nàng ngừng lại, hít hít mũi nói, "Còn về phần vì sao phải tặng hôm nay, là ta sợ ngươi sẽ cùng Lí Minh Tuấn kết hôn rồi đi mất". Nàng lại cắn cắn môi nói, "Tặng nhẫn thì phải tặng trước khi kết hôn, ta sẽ an tâm hơn một chút". Nàng cười cười, nhìn về phía Tiêu Ngân Phong, "Ngân Phong, chúng ta ở cùng một chỗ có được không?" "Ân", Tiêu Ngân Phong gật đầu hết sức, sau đó lại dùng lực để trả lời, "Được". Nàng cười cười, lấy tay cùi đi nước mắt nơi khóe mi. Lúc này phục vụ cũng mang đồ ăn mới vừa làm xong đặt ở trên bàn. Kỷ An có chút ngượng ngùng nên đỏ mặt gục đầu xuống. Tiêu Ngân Phong thoải mái lấy chiếc nhẫn đeo vào ngón tay đeo nhẫn bên trái, sau đó nhướng mắt nhìn Kỷ An cười khẽ hỏi, "Của ngươi đâu?" Kỷ An lục lọi nửa ngày mới lôi từ trong túi xách ra một cái nhẫn khác đeo vào ngón tay đeo nhẫn bên trái, sau đó giơ tay lên lắc lắc trước mặt Tiêu Ngân Phong. Tiêu Ngân Phong nở nụ cười, một nụ cười tươi thuần khiết, sáng lạng rực rỡ tuyệt đẹp. "Ăn cơm đi, lão bà đại nhân". Nàng tán gẫu vài câu rồi gắp đồ ăn vào trong bát cho Kỷ An, cười tươi đến nỗi mắt cũng muốn híp lại. Mặt Kỷ An lại đỏ lên, sau đó cũng gắp thức ăn cho Tiêu Ngân Phong rồi nói, "Ngươi cũng ăn cơm đi, lão bà đại nhân". Mấy chữ " lão bà đại nhân" được nói bằng giọng nhỏ không thể nào nhỏ hơn, giống như là muỗi kêu vậy. "Ha ha". Tiêu Ngân Phong cười rồi chìa tay ra sờ sờ đầu Kỷ An, tất cả động tác đều thể hiện sự sủng ái vô cùng. Kỷ An rụt cổ lại, lại ngượng ngùng một lần nữa, "Ngân Phong, ta không phải là chó con, đừng có sờ đầu của ta". Ánh mặt lại liếc qua liếc lại, "Hơn nữa ở đây có thật nhiều người". Tiêu Ngân Phong ngồi thẳng dậy lướt mắt nhìn Kỷ An, sau đó cười cười gắp một miếng cá bỏ vào trong bát của Kỷ An. Triền triền miên miên ăn cơm đến một tiếng đồng hồ mới xong, Tiêu Ngân Phong tính tiền xong liền nắm tay kéo Kỷ An đi ra khỏi nhà hàng chui vào chiếc Ferrari. Tiêu Ngân Phong thắt dây an toàn xong quay đầu qua hỏi Kỷ An, "Muốn đi đâu?" Kỷ An rất muốn nói là đi về nhà, nhưng vừa nhìn đồng hồ thấy còn chưa đến chín giờ, lúc này mà đi về nhà cũng là quá sớm đúng không? Dù sao nàng đã hạ quyết tâm là tối nay phải ở cùng một nơi với nữ vương cho đến chán mới thôi, "Ngươi đi đâu thì ta đi đó!" Nàng mặt dày nói. Tiêu Ngân Phong cười cười đưa tay ra nựng cái mũi của Kỷ An, "Ngươi a, lại đang nghĩ cái gì xấu xa đây?" "Làm gì có". Kỷ An phủ nhận, nhưng mặt lại đột nhiên đỏ lên, tròng mắt vì chột dạ nên không dám nhìn thẳng Tiêu Ngân Phong mà liếc liếc sang bên trái. "Còn nói không có?" Tiêu Ngân Phong nghiêng người qua phía Kỷ An cười nói, "Nói mau, nơi này đang suy nghĩ cái gì hửm?" Đầu ngón tay di chuyển xuống phía ngực Kỷ An nhẹ nhàng chỉ chỉ vài cái. "Nghĩ về ngươi a". Kỷ An nghiêm mặt trả lời thật đúng lý hợp tình. "Ngươi... haha!" Tiêu Ngân Phong bị Kỷ An chọc cười, "Tiểu tử này miệng càng ngày càng ngọt". Bàn tay trượt qua đầu vai của Kỷ An nắm lấy vành tai của nàng nhẹ nhàng vuốt ve làm Kỷ An ngứa ngáy rụt cổ lại. "Ngân Phong". Kỷ An cầm tay của Tiêu Ngân Phong giữ lại, đặt ở trên đùi, "Đừng làm vậy". Tiêu Ngân Phong yên lặng nhìn Kỷ An, nụ cười trên môi không thể nào giấu đi được. Kỷ An bị Tiêu Ngân Phong làm cho thật sự ngượng ngùng, nàng hít hít mũi, cắn môi, mở hai mắt thật to trừng Tiêu Ngân Phong. Tiêu Ngân Phong đột nhiên lại nghiêng người tới hôn nhẹ lên môi Kỷ An một cái, sau đó ngồi thẳng người lại giẫm chân ga lái xe ra đường lớn. Kỷ An biết Tiêu Ngân Phong luôn lái xe rất nhanh liền lập tức nắm vào tay vịn, mắt nhìn bốn phương, tai nghe tám hướng. Chạy được một đoạn mới phát hiện ở phía sau không có chiếc xe nào liền hỏi, "Vệ sĩ của ngươi đâu?" "Hôm nay không mang theo". Tiêu Ngân Phong đáp. Kỷ An biết Tiêu Ngân Phong không có việc gì thì thường không mang theo vệ sĩ ra ngoài, nhưng trong đầu lại bắt đầu suy nghĩ đoán chứng là lúc ăn cơm họ đã đi về trước. Nàng cũng sợ Tiêu Ngân Phong ở bên ngoài một mình sẽ gặp nguy hiểm vì thế nói, "Ngân Phong, chúng ta về nhà đi". Bình thường Tiêu Ngân Phong có thói quen đi đâu cũng mang theo vệ sĩ mà hiện tại lại không có, nàng thật sự không có cảm giác an toàn. "Được". Tiêu Ngân Phong đáp, xe chạy qua cầu vượt hướng về phía khu dân cư. Hai người về đến nhà, Kỷ An ngồi trên sô pha ở phòng khách, Tiêu Ngân Phong mở CD rồi kéo Kỷ An ra ngồi ngoài ban công. Kỷ An cho tới bây cũng chưa ra ngoài ban công nhà Tiêu Ngân Phong, bây giờ ra mới thấy nó thật lớn, ngoài hai cái bàn gỗ tròn nhỏ màu trắng được xếp ở đó, còn có trồng mấy bồn hoa và một cây đàn guitar. "Ngươi biết đàn guitar?" Kỷ An có chút bất ngờ, nàng còn cảm thấy người có bối cảnh gia thế và thân phận như Tiêu Ngân Phong hẳn là phải đàn violon mới đúng. "Biết a, nhưng mà chỉ biết đàn vài bài thôi". "Vậy ngươi đàn bài 'Dạ Khúc' của Châu Kiệt Luân cho ta nghe". Kỷ An đem guitar đến tận tay Tiêu Ngân Phong. Tiêu Ngân Phong nhận guitar, buồn bực nhìn Kỷ An, "Ngốc quá, 'Dạ Khúc' là bài dành cho đàn piano, không phải dành cho đàn guitar, hơn nữa 'Dạ Khúc' rất khó đàn, cho dù là cao thủ đàn piano nhiều năm cũng chưa chắc đã đàn tốt". "Vậy người biết đàn bài gì?" Kỷ An ngồi xổm xuống bên cạnh Tiêu Ngân Phong. Tiêu Ngân Phong buông guitar xuống dưới, khom người xuống chỉ chỉ lên trán của Kỷ An, "Chỉ biết đàn bài '1234567'". Kỷ An mếu máo, ngồi xuống dựa lưng vào thành ban công, cách Tiêu Ngân Phong rất xa. Máy hát truyền đến tiếng nhạc khiêu vũ, bài hát có tiết tấu rất nhanh lại lộ ra một chút ám muội, trong màn đêm càng thể hiện ra vẻ phong tình. Tiêu Ngân Phong đứng dậy đẩy ghế dựa ra một bên, sau đó bắt đầu nhảy múa ngay ở trên ban công. Kỷ An nghe thấy động tĩnh liền quay đầu lại, chỉ thấy Tiêu Ngân Phong giống như một tinh linh đang nhảy múa dưới ánh đèn mông lung mờ ảo, cánh tay của nàng mềm mại như cành liễu, như sóng đong đưa theo làn điệu, cái eo nhỏ cùng với đôi chân ngọc xoay tròn quá mức xinh đẹp. Kỷ An chỉ biết hai người cùng khiêu vũ sẽ thể hiện hết được sự khắng khít, tình cảm... nhưng chưa bao giờ nghĩ một mình Tiêu Ngân Phong khiêu vũ cũng có thể đẹp tới mức như vậy. Tiêu Ngân Phong rất đẹp, khi khiêu vũ trên người nàng sẽ toát ra một loại mị lực làm cho người ta mê muội, Kỷ An không thể nào nói rõ được đó là cảm giác gì, ngay cả suy nghĩ cũng bị Tiêu Ngân Phong hấp dẫn, ngay cả muốn hỏi cái gì cũng đều quên hết, chỉ biết đứng tại chỗ tham lam bắt lấy từng động tác khiêu vũ của Tiêu Ngân Phong. Đặc biệt bên trong ca khúc 'Tình Yêu Không Được Đáp Lại' lại toát ra vẻ ngọt ngào ám muội, càng làm cho không khí càng nóng lên mười phần. Kỷ An không biết tự lúc nào đã đến cạnh Tiêu Ngân Phong, đưa tay ôm lấy thắt lưng nàng. Tay của Tiêu Ngân Phong cũng tương tự đặt tại eo Kỷ An. Nàng thay đổi vũ điệu, chuyển thành xoay vòng quanh đối phương. Cả người nàng toàn bộ đều dán lên thân Kỷ An, tựa như linh xà quấn quanh. Kỷ An chuyển động theo Tiêu Ngân Phong, tầm mắt như luyến tiếc, từng giây từng phút đều đặt ở trên thân người kia. Tiêu Ngân Phong khi khiêu vũ thật sự rất đẹp. Ở nàng toát lên một loại cảm giác cuồng dã, nhưng đồng thời lại không mất đi sự tao nhã cùng quý phái. Linh hoạt tựa hồ ly ranh mãnh, đầy cám dỗ dụ hoặc. Giờ phút này, Tiêu Ngân Phong đẹp đến dường khiến Kỷ An khó thở. Nhưng là nàng lại cam nguyện bị vây trong cảm giác khó thở này. Vũ khúc kết thúc. Tiêu Ngân Phong dừng lại, đứng trước mặt Kỷ An, ôm lấy eo nàng. Nàng ngại ngùng đáng yêu nhìn Kỷ An, nghiêng đầu, khẽ cười hỏi: "Điệu vũ này có hợp với khúc nhạc kia không?" Kỷ An gật đầu, tâm lại thật lâu không thể bình tĩnh. Nàng giữ lấy khuôn mặt Tiêu Ngân Phong, chăm chú nhìn đối phương, khẽ nói: "Ngân Phong, ngươi thật đúng là yêu tinh. Cứ khiến cho người khác muốn đem ngươi..." Lời tiếp theo nàng ngại ngùng nói hết, nhưng loại dục niệm này cứ như lửa, không ngừng đốt cháy trong lòng. Nữ nhân này, tuyệt đối là độc dược. Tiêu Ngân Phong nhẹ nhàng hôn lên môi Kỷ An, hàng mi dài khẽ run, đôi mắt đen láy chớp chớp, tựa như đang cười. Tay Kỷ An đặt tại thắt lưng Tiêu Ngân Phong khẽ dùng lực, đem nàng kéo vào trong lòng. Thân thể cả hai chặt chẽ dán sát. Nàng nhắm mắt lại, hôn Tiêu Ngân Phong. Tiêu Ngân Phong mút môi Kỷ An, sau đó lại thoát ra, tựa như một con mèo đen cao quý chạy về phòng, còn đứng ở xa nói với Kỷ An: "Vật nhỏ, không thể làm ẩu ở ban công được." Kỷ An đành vào trong nhà, đóng cửa, kéo kín màn. Đợi đến khi đuổi vào phòng mới phát hiện nữ nhân kia thế nhưng đã đi tắm, lại còn khóa trái cửa. Kỷ An hừ một tiếng, đành đến buồng tắm của phòng dành cho khách, khoan khoái thong thả mà tắm. Đợi đến khi choàng khăn tắm ra ngoài, lại đã thấy Thiêu Ngân Phong mặc váy lụa, đứng trên thảm khiêu vũ, có vẻ như như là nhảy giảm cân? Nữ vương cần giảm cân? Nàng vừa rồi tắm rửa không phải là để ngủ ngủ yêu yêu sao? Tiêu Ngân Phong ngừng lại, quay đầu tủm tỉm cười nhìn Kỷ An. Đôi mắt nhất thời sáng ngời, sau đó lại nheo nheo. Cùng lúc nở nụ cười, cặp mắt cong lại như vành trăng. Nàng khoanh tay, xấu xa hỏi: "Người xấu, tắm nhanh như vậy để làm cái gì?" Lại ngoắc ngoắc ngón tay: "Cởi khăn tắm ra xem xem." Mặt Kỷ An trong chốc lát liền đỏ, lập tức vọt vào phòng ngủ của Tiêu Ngân Phong. "Ầm" một tiếng đóng cửa lại, chốt khóa. "Phốc!" Tiêu Ngân Phong cười ra nước mắt. Trời a, hài tử này sao lại đáng yêu như vậy! Nàng đuổi theo, gõ cửa: "An An, mở cửa."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]