Chương trước
Chương sau
Tụ hội cuối tuần, KTV (phòng karaoke) không có trò tiêu khiển mới nào.
Kỷ An sau khi đi vào trong liền ngồi khoanh tay ở một góc phòng ngồi ngẩn ngơ như một người vô hình, Nhiệm Mạch Bá ở nơi nào đó tru lên thê thảm. Đồng nghiệp tụ lại thành tốp ba tốp năm, hoặc là ngồi nói chuyện phiếm, nghe hát, chọn ca khúc, chơi đổ súc sắc, hoặc oẳn tù tì uống rượu. Đại lão bản cùng với Lí quản lý còn chưa đến, người bị giáng chức xuống làm phó quản lý là Vương phó quản lý ở đây sắm vai diễn viên lâm thời. Hắn mặc dù bị giáng chức, nhưng bởi vì bình thường đối xử tốt với đồng nghiệp, nên ngoài mặt ngoại trừ sĩ diện của bản thân nên cũng có một chút lúng túng, còn lại không có gì khác. Chẳng qua vì công ty có lời đồn đại Vương quản lý mất chức bởi vì Kỷ An ở trước mặt Đại lão bản biểu hiện rất tốt, làm lộ rõ sự thật là Vương quản lý không có năng lực, rất nhiều đồng nghiệp thậm chí cả Vương quản lý trong lòng đều cảm thấy rằng việc Vương quản lý bị giáng chức nhất định có liên quan tới Kỷ An, cảm thấy Kỷ An chính là tiểu nhân dùng dao đâm sau lưng. Mà người mới nhậm chức là Lí quản lý dường như cũng không đối xử tốt với Kỷ An, vài ba ngày lại tìm nàng nói chuyện giáo huấn việc Kỷ An tính tình lãnh đạm, không giao tiếp với người khác, bị đồng nghiệp xem là người giả trong sạch thanh cao, nên đều xa lánh nàng.
Kỷ An ngồi ở chỗ đó bất động, ngẫu nhiên vẫn có thể nhìn thấy nhóm đồng nghiệp đang nói chuyện phiếm chỉ trỏ mình, nàng làm bộ như không hề biết, nhắm mắt lại dưỡng thần, chờ đợi trong không gian hỗn loạn đó nghe có tiếng bước chân người đi. Nàng cho rằng mặc kệ người khác nhìn nàng hay đánh giá nàng ra sao, tự bản thân mính biết mình là người thế nào, làm việc không hổ thẹn với lương tâm thì có trời đất chứng giám là được. Một trăm người thì có một trăm cách nhìn, trăm loại quan niệm khác nhau, mặc kệ là tốt hay xấu, không nên luôn luôn để ý tới người khác, nếu chính mình lúc nào cũng để ý tới ánh mắt của người khác, hùa theo những tiêu chuẩn của người khác, thì chỉ làm cho bản thân mệt mỏi, biến bản thân mình chẳng giống ai, mất đi căn nguyên của chính mình. Như nàng bây giờ thế này, thấy thuận mắt liền có thể nói là "Cá tính", nhìn không vừa mắt thì nói nàng "Vứt đi" hay "Làm ra vẻ". Mặc kệ, nói là cá tính cũng tốt, hay nói làm ra vẻ cũng thế, nàng vẫn là nàng, sẽ không bởi vậy mà nhiều thêm một cái lỗ tai hay bớt đi một cái chân.
Đột nhiên, lời bài hát của một ca khúc quen thuộc truyền vào trong lỗ tai của nàng, nàng ngẩng đầu nhìn lại chỉ thấy một gã đồng nghiệp đang hát một bài hát gây tiếng vang lúc khởi đầu của Trần Sở Sinh. "Gió biển ấm áp nhẹ nhàng thổi tới, phượng hoàng hoa lại nở rộ, rất xa hiện ra một phiến mây đỏ, mộng của ta bắt đầu, hiện giờ ta đã đứng dưới tàng cây phượng hoàng ca hát, lại nhớ đến một ngày hè khó quên, bên ngoài vườn trường bồi hồi chờ mong, gió biển ấp áp nhẹ nhàng thổi tới, phượng hoàng hoa lại nở rộ, ta cảm thấy thời gian trôi qua thật mau, hình ảnh hoa năm ngoái vẫn còn, năm tháng không đem người ở lại, cành hoa đong đưa trong gió, hành trình của ta làm sao làm sao có thể chậm trễ, phượng hoàng hoa lại nở, trở về làm ta bùi ngùi, phượng hoàng hoa lại nở, nhiều đóa gọi ta yêu quí, trở về làm ta bồi hồi, phượng hoàng hoa lại nở, nhiều đóa gọi ta yêu thích".
Giọng hát trầm thấp, như nước chảy quanh co trong lòng, mang đến một cỗ rung động quen thuộc. Giữa tiếng ca, nàng tựa hồ lại có thể thấy được phiến phượng hoàng hoa thật đẹp kia. "Phượng hoàng hoa lại nở, trở về làm ta bùi ngùi, phượng hoàng hoa lại nở, nhiều đóa gọi ta yêu quí, trở về làm ta bồi hồi, phượng hoàng hoa lại nở, nhiều đóa gọi ta yêu thích".
Từng câu chữ hát ra đó chính là thanh âm trong lòng của nàng.
Cho đến khi đồng nghiệp kia hát xong, Kỷ An dường như vẫn còn bị vùi trong cảnh giới mơ mơ màng màng của phượng hoàng hoa, cảm giác giống như còn chưa nghe đủ, vì thế đứng dậy để hát chung. Nàng lấy microphone từ trong tay đồng nghiệp. Đồng nghiệp kia có chút ngạc nhiên nhìn Kỷ An, ngẩn ngơ, lui trở về.
Nhất thời, tất cả mọi người trong phòng KTV đều yên lặng nhìn về phía Kỷ An, mà Kỷ An vẫn còn đắm chìm trong giai điệu, chẳng cảm nhận được điều gì.
Nàng cầm lấy micro, để ở trước miệng, nhắm mắt lại, không tập trung suy nghĩ, giống như lại nhìn thấy ánh mặt trời vào sáng sớm ở đỉnh núi kia chiếu trên phượng hoàng hoa đang giương cánh nhảy múa, nắm bắt giai điệu của bài hát, đôi môi đỏ thắm khẽ mở, tiếng ca du dương từ trong miệng nàng thoát ra, lặp đi lặp lại trong phòng KTV, "Gió biển ấm áp nhẹ nhàng thổi tới, phượng hoàng hoa lại nở rộ, rất xa hiện ra một phiến mây đỏ, mộng của ta bắt đầu, hiện giờ ta đã đứng dưới tàng cây phượng hoàng ca hát, lại nhớ đến một ngày hè khó quên, bên ngoài vườn trường bồi hồi chờ mong, gió biển ấp áp nhẹ nhàng thổi tới, phượng hoàng hoa lại nở rộ, ta cảm thấy thời gian trôi qua thật mau, hình ảnh hoa năm ngoái vẫn còn, năm tháng không đem người ở lại, cành hoa đong đưa trong gió, hành trình của ta làm sao làm sao có thể chậm trễ, phượng hoàng hoa lại nở, trở về làm ta bùi ngùi, phượng hoàng hoa lại nở, nhiều đóa gọi ta yêu quí, trở về làm ta bồi hồi, phượng hoàng hoa lại nở, nhiều đóa gọi ta yêu thích". Trầm ngâm ca theo lời bài hát, như kể như khóc thầm, nói hết những quấn quít si mê mà mình đã chịu đựng, nỗi buồn triền miên chua xót lòng người.
Sau khi hát xong ca khúc, Kỷ An quay đầu lại mới đột nhiên cảm thấy được không khí trong phòng KTV khác thường, tất cả mọi người nhìn nàng chằm chằm, một lát sau mới vang lên tiếng vỗ tay. Mà Đại lão bản cùng Lí quản lý rõ ràng đang ngồi ở vị trí ngay cạnh cửa, hai người ánh mắt có một chút đăm chiêu đang chú ý đến nàng. Thầm kêu một tiếng, "Không xong", nàng nhất thời cầm lòng không được, lại chạy đi hát hò! Đem microphone để lại trên bàn, tiếp tục quay về làm tổ ở vị trí ban đầu, cúi đầu, mái tóc thẳng mềm mại che đi khuôn mặt của nàng, đem bản thân mình trốn phía sau lưng của đồng nghiệp, hi vọng như vậy có thể núp được, nghĩ rằng những người có mặt ở đây bây giờ đang hướng về phía nhạc đệm bài hát nên không để ý tới.
Lí Minh Tuấn nghiêng đầu, nhìn về phía Đại lão bản, hạ giọng hỏi, "Thế nào, không biết ngươi có cảm giác được nàng giống như cố tình che giấu ánh sáng rực rỡ như kim cương của bản thân không?"
"Bất quá là hát một bài hát nghe hay thôi mà!" Tiêu Ngân Phong nói giống như là chẳng để ý chút nào, nhưng ánh mắt hình như vô thức đảo qua trên người Kỷ An. Khi nàng và Lí Minh Tuấn vừa bước vào liền thấy Kỷ An vùi đầu ngồi làm tổ ở đó, dáng ngồi hai tay khoanh lại ôm trước ngực bảo hộ giống như động mà lại không động. Nhưng khi bài hát "Phượng Hoàng Hoa Lại Nở" được mở lên, nàng lập tức có phản ứng, hơn nữa còn hát với tình cảm rất nồng nàn. Tiếng hát uyển chuyển như tiết lộ vẻ đạm mạc thường ngày có thể nói là không hề bình thường, mà là một loại chua xót quyến luyến trong tim người khác. Mơ hồ, nàng cảm nhận được Kỷ An cùng với phượng hoàng hoa hoặc ca khúc kia phía sau có một câu chuyện quá khứ mà không muốn cho người khác biết. Kỷ An không phải lạnh nhạt vô tình, mà là quá mức chung tình, nàng đem tất cả tình cảm đều che giấu trong câu chuyện khi xưa về phượng hoàng hoa.
Lí Minh Tuấn cực kì chắc chắn nói: " Nếu có thể đem nàng lôi ra khỏi cái thế giới trầm mê, làm cho nàng nắm lấy được động lực để làm việc, nàng sẽ rất có tiền đồ".
Tiêu Ngân Phong có chút chịu không nổi bệnh bà tám của Lí Minh Tuấn. Không phải đi du học ở nước ngoài được vài năm rồi bắt chước hình thức huấn luyện của phương Tây, áp dụng để huấn luyện cho nhân viên sao? Liền cho rằng bản thân mình là kỹ sư bồi dưỡng linh hồn của tinh anh? Kỷ An ngay cả con mắt cũng không thèm liếc Lí Minh Tuấn một cái, hắn có thể đem Kỷ An ra khỏi thế giới trầm mê mới là lạ. Nếu như không đánh cược với cái loại quá ngây thơ này, nàng thật muốn cùng Lí Minh Tuấn bắt đầu đánh cược một phen. Bất quá, Lí Minh Tuấn thật nói cũng nói đúng một chút, năng lực làm việc của Kỷ An rất mạnh, ít nhiều gì có thể được xem là nhân tài. Nếu hiện tại để cho Kỷ An chỉ làm một trợ lý quản lý như vậy thì có chút.......... lãng phí, cũng không thể phát huy hết toàn bộ khả năng tiềm tàng của Kỷ An. Làm chủ một doanh nghiệp, lãng phí nguồn tài nguyên nhân lực là một việc ngốc không thể nào làm. Vừa rồi nhìn đến biểu hiện của Kỷ An khi ca hát, kỳ thật người này có tình cảm rất phong phú lại còn thật sự cố chấp, nêu có thể khích lệ một chút, làm cho nàng có mục tiêu để tiến tới, thì sẽ vì công ty cống hiến nhiều điều to lớn hơn.
Một tuần sau, biểu ca của Kỷ An kiêm quản lý phòng Hành Chính của công ty La Thánh Minh tiên sinh nhận mệnh lệnh của Đại lão bản tìm Kỷ An vừa dốc lòng "Nói chuyện khuyên bảo", mang theo một tờ giấy thuyên chuyển công tác điều Kỷ An từ phòng PMC sang phòng Kinh Doanh.
Nói đến công việc ở phòng Kinh Doanh, Kỷ An thật là không thể nào vui, nhưng mà nghĩ tới mỗi lần phải đối diện với Lí Minh Tuấn suốt ngày nói chuyện lý lẽ nàng lại càng không vui nổi. Suy đi nghĩ lại một chút, làm việc ở phòng PMC không phải bị phiền chết thì cũng nghẹn chết, chuyển đổi sang môi trường mới biết đâu không khí dễ hít thở hơn.
Phòng Kinh Doanh cũng giống như phòng Tài Chính là những bộ phận độc lập, Đại lão bản đích thân quản lý. Có thể đi vào phòng Kinh Doanh làm việc, chẳng khác nào được trực tiếp làm việc bên cạnh Đại lão bản, cũng còn có thể được nói là một bước nhảy vọt tiến thẳng tới long môn. Những lời đồn đại của Kỷ An ở công ty càng lúc càng ồn ào, bị nói là đạp lên Vương quản lý mà đi.
Kỷ An từ chức vụ là một trợ lý quản lý phòng PMC biến thành nhân viên kinh doanh, công việc chủ yếu là đẩy mạnh mức độ tiêu thụ sản phẩm của công ty, cũng sẽ trích ra cho nàng 1% hoa hồng. Kỷ An từ trước đến giờ chỉ làm việc ở phòng PMC, đối với khía cạnh kinh doanh của công ty không thể nào quen thuộc, mà đồng nghiệp ở phòng Kinh Doanh toàn bộ lại chống đối với Kỷ An, quản lý phòng Kinh Doanh đối với Kỷ An thật sự khách khí, nhưng Kỷ An dù mắt có mù cũng nhìn ra được quản lý phòng Kinh Doanh nhiệt tình với mình là có ý tứ gì? Quản lý phòng Kinh Doanh xem nàng như tiểu nhân nên phòng bị, cái gì ở trước mặt của nàng cũng nói tốt, trên thực tế là coi nàng như vô hình, chỉ nói với nàng một câu, "Kỷ An a, ngươi vừa chuyển tới phòng Kinh Doanh, đối với việc buôn bán có lẽ không biết nhiều lắm. Để là một nhân viên kinh doanh tốt, trước tiên là phải đẩy mạnh sự hiểu biết của mình đối với sản phẩm kinh doanh, kế hoạch đặt hàng, chất lượng sản phẩm và giá cả, trước tiên hãy nắm bắt rõ sản phẩm của chúng ta đã. Ta biết trước kia ngươi làm ở phòng PMC, đối với sản phẩm của công ty ít nhiều gì cũng có hiểu biết, ta nghĩ đã biết rồi thì học tập không có gì khó khăn cả, nên sẽ cho ngươi thời gian nửa tháng để làm quen". Cứ như vậy trực tiếp đem Kỷ An đày ra ngoài biên cương. Không để cho nàng tiếp cận tư liệu về khách hàng, không cho nàng biết phải kinh doanh theo hướng nào, cũng không yên tâm giao cho nàng lên kế hoạch của sản phẩm, hoàn toàn để cho Kỷ An một thân một mình như mò kim đáy bể, tự do phát huy.
Mà Kỷ An cũng nhàn hạ vui vẻ, ở một góc trong cùng của phòng Kinh Doanh ngồi làm tổ nhìn ra ngoài không chớp mắt. Mỗi ngày lục lọi tư liệu sản phẩm của công ty, thứ hai hàng tuần lại đi họp nghe một chút thành tích của người khác, nhìn đồng nghiệp tài năng ở phòng Kinh Doanh mỗi ngày giống như một con gà trống lớn ngửa đầu ưỡn ngực trước mặt của nàng đi qua đi lại rồi biến đâu mất. Nàng mỗi ngày dựa vào qui định của phòng Kinh Doanh ăn mặc theo hình thức khuôn mẫu, pha cà phê ngồi ở trong một góc ngẩn người thất thần vẽ tranh.Thời gian làm việc ở phòng PMC lợi dụng chức vụ cũng hiểu được chút ít về sản phẩm của công ty, tuy rằng không triệt để, nhưng thật sự nàng cũng có thể nói được những gì mà họ có thể lừa gạt người khác. Quy mô phát triển của công ty cho tới giờ, sản phẩm lớn đều có những kênh kinh doanh cố định, sản phẩm mới đưa ra thị trường cũng có Đại lão bản hoặc quản lý an bài nhân viên đi làm công tác tuyên truyền tiêu thụ, với nàng không hề liên quan chút nào.
Thỉnh thoảng Lí quản lý phòng PMC cũng gửi tin nhắn MSN cùng ở Kỷ An nói vài câu, Kỷ An làm biếng trả lời lại.
Lơ lửng, nửa tháng đã qua, Kỉ An thoải mái đến độ đã quên buổi tối ra sao. Buổi sáng đúng chín giờ đến văn phòng, kéo bức màn để nhìn ánh nắng chiếu vào, sau đó lang thang trên mấy trang web nhìn xem một số thông tin mới để cập nhật, sau đó pha tách cà phê, trở về làm biểu đồ phân tích trị trường một chút, sau đó là thời gian nghỉ trưa ăn cơm, rồi quay lại văn phòng máy lạnh nhắm mắt một chút, đợi đến buổi chiều, tiếp tục ngủ gật mơ mơ màng màng xem diễn đàn công ty nói chuyện phiếm cho tới lúc tan tầm, sau đó ôm túi xách chạy lấy người về nhà ăn cơm ngon mẹ nấu, sau đó đi lên căn phòng nhỏ của mình nghe nhạc, lên mạng, vẽ tranh, đọc sách này nọ v.v...
Hôm nay thứ hai, hội nghị thường kỳ hàng tuần của phòng Kinh Doanh, Đại lão bản cũng tới dự.
Kỷ An ngồi ở cái góc cuối cùng, đem sổ ghi chép mở ra để trên mặt bàn phía trước, sau đó dựa vào ghế nghe đồng nghiệp hướng Đại lão bản báo cáo thành tích trong tuần qua cùng với lập bản kế hoạch trong tuần dựa vào xu thế thị trường và một số việc lặt vặt. Nàng lẳng lặng nghe, thỉnh thoảng trong lòng oán thầm vài câu nêu ý kiến của chính mình. Sau đó, nghe tiếp thì chẳng thấy có gì thú vị, lỗ tai truyền đến âm thanh vỗ cánh "phịch phịch", ngẩng đầu, nhìn thấy một con chuồn chuồn không biết bay vào phòng họp từ khi nào, đối diện với cửa thủy tinh liều mạng đâm vào để bay ra ngoài. Đầu của con chuồn chuồn đập vào kính, vỗ cánh, cái đuôi vểnh vểnh dựng đứng lên trên, lại tiếp tục thất bại, nhưng không một chút nào gọi là hết hi vọng. Một lát sau bay đi chỗ khác, nàng nghĩ là con chuồn chuồn cũng bỏ đi rồi, cũng không nghĩ tới, nó lại bay trở về. Thật đúng là bám riết không ra.
"Kỷ An....... Kỷ An........."
"Kỷ An!"
"A?" Kỷ An đột nhiên bị vài tiếng hô lớn bừng tỉnh, hình như có người gọi nàng. Vừa quay đầu lại, chỉ thấy mặt Đại lão bản cực kì lạnh lùng nhìn nàng chằm chằm, cặp mắt kia giống như muốn phun ra lửa, quả nhiên là Đại lão bản kêu nàng! Nàng sợ run cả người, thầm than, "Nguy rồi, thất thần bị Đại lão bản tóm được". Nàng ngồi ngay ngắn lại rồi đáp, "Ở đây". Khóe mắt nhìn thấy đồng nghiệp đang liếc mắt về phía nàng, giống như đang chờ chế giễu.
"Nói ý kiến của ngươi!" Đại lão bản lạnh lùng nhìn nàng chằm chằm.
Kỷ An ngẩn người một chút, ý kiến cái gì? Vừa mới mơ hồ nghe được có người đang tranh luận về việc đưa ra sản phẩm mới gì cho thị trường? Có liên quan gì tới nàng đâu? "Không có suy nghĩ gì!" Trả lời rõ ràng và quyết đoán như vậy. Sau đó, nàng thấy sắc mặt của Đại lão bản giống như trời mùa đông giá rét tuyết rơi đầy! Kỷ An rụt cổ lại, nghĩ thầm rằng cho dù ta có chút thất thần thì ngươi cũng không cần đến mức dùng ánh mắt giết người như vậy trừng ta chứ? Nàng nào biết Đại lão bản này không sợ người nói sai, mà chỉ sợ người không nói lời nào.
"Sau khi hội nghị chấm dứt, đến văn phòng của ta một chuyến". Đại lão bản nói xong, sau đó lại bắt đầu chuyển sang thảo luận vấn đề kế tiếp.
Kỷ An liếc mắt nhìn Đại lão bản, nghĩ thầm rằng nàng thật nhỏ nhen, vui buồn thất thường nữa? Ngồi không yên chờ hội nghị kết thúc, dưới ánh của những đồng nghiệp khác, cầm cuốn sổ tay ghi chép sạch sẽ trơn bóng của mình, hoảng hốt đi vào văn phòng của Đại lão bản.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.