Kiền Vạn Đế quay trở lại phòng, Minh Đức đang ngồi cạnh cửa sổ, chơi đùa với chú vẹt đậu trên bệ cửa sổ. Xem ra cơn hỏa đã hạ, y mặc một trường bào trắng, bên ngoài chỉ khoác thêm một lớp áo bông mỏng, nhìn xa trông như y đang bị kiềm hãm bởi một trận sương mù dày đặc, không lối thoát. Tiết trời xuân nồng đậm, khí lạnh chỉ còn vương lại một chút, nhưng y vẫn cuốn khăn lông chồn trắng trên cổ. Một vẻ đẹp lộng lẫy như vậy nhưng vẫn thoảng ra vẻ đơn bạc yếu đuối vô cùng.
Kiền Vạn Đế nhíu mày, Trương Khoát đứng phục mệnh ở bên cạnh thấy vậy liền im lặng dâng áo khoác lông cùng thắt lưng khảm ngọc lên. Kiền Vạn Đế cầm lấy, rồi tiến đến choàng lên người tiểu gia hỏa kia rồi thuận tay giam y vào lòng ngực mình, hỏi:
– Một vốc muối kia ăn có ngon không?
Minh Đức khựng lại một chút, sau đó cười lạnh:
– Người đời nói Hoàng thượng là bậc đế vương khoan dung nhân ái, tấm lòng quan tâm thần tử này, ta thực sự không nhịn được mà muốn tặng lời khen ngợi!
Kiền Vạn Đế cố ý hỏi tiếp:
– Tặng lời khen ngợi sao? Về thìa cháo lúc nãy à?
Minh Đức vừa muốn đẩy hắn ra, vừa muốn đứng lên. Nhưng Kiền Vạn Đế ôm rất chặt, một cánh tay vòng qua hông y, kéo sát Minh Đức về phía mình, gần đến mức chỉ cần hắn cúi đầu là có thể cắn lên đôi tai mỏng của y.
– Mới sáng sớm ra đã đánh giết nhiều người như vậy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-hoang-do-dang/2111264/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.