Một con thỏ nhu nhược nhưng lại có móng vuốt sắc nhọn hơn cả sư tử, bình thường nó vẫn ngoan ngoãn để cho người khác vỗ về, chơi đùa với nó, nhưng khi hứng lên, nó có thể hung hăng cắn xé người ta ra thành tan xương nát thịt.
Đinh Hoảng phát hiện ra cảm giác của mình lúc này rất giống như vậy. Hắn đột nhiên hiểu được tại sao tên thích khách mình phái đi kia lại bỏ xác nơi cung đình. Hắn đã từng vắt óc nghĩ ngợi mà không giải thích được, giờ đây đáp án xoẹt qua mắt hắn một cách rõ ràng.
Một giọng nói của một quan võ luôn luôn kiêu ngạo vang lên:
– Kia…… kia chẳng phải là Thượng Quan đại nhân hay sao?
Kia chẳng phải là Thượng Quan đại nhân chỉ cần ho một tiếng là không biết trời đất đâu nữa hay sao?
Minh Đức không có thời gian đi để ý xem người khác nói gì về y. Y đã tiến tới gần, nhưng Trác Ngọc thậm chí còn không trốn tránh. Trong nháy mắt, một chút khoảnh khắc do dự cũng không có, Minh Đức thẳng một kiếm đâm vào giữa tim lão nhân kia.
Máu tươi phun ra kịch liệt, tiếp đó khuôn mặt nọ trở nên đen sì, từng mảng từng mảng da Trác Ngọc bị tróc ra, chỉ còn trơ ra khung xương, đổ ập xuống.
Y sửng sốt, chỉ nghe thấy Dung Thập Bát lạnh lùng nói:
– Minh Đức, hạ kiếm!
Minh Đức dường nhu bị sét đánh, vội buông lỏng tay, trường kiếm rơi ‘cạch’ một tiếng trên mặt đất. Ít máu lưu lại trên kiếm dính vào cỏ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-hoang-do-dang/2111250/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.