(Lửa trời ngày mười sáu)
Lúc về đến hoàng cung thì trời đã sáng. Cả đêm qua, Minh Đức hết đi ăn thịt viên cùng bánh trôi, lại đi ngắm pháo hoa, đi dạo hội đèn ***g, bao nhiêu thú vui trong suốt mấy năm qua y chưa được thưởng thức thì đêm qua đều ngắm qua. Nằm trên xe ngựa lúc trở về liền mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, lúc xe dừng hẳn lại mới hơi mở mắt ra, hỏi:
– …… Về tới nơi rồi sao?
Kiền Vạn Đế nói:
– Ân.
Minh Đức lại thiêm thiếp muốn ngủ tiếp, đột nhiên nghe thấy một thanh âm thoạt như tiếng thở dài:
– Minh Đức.
Y hừ nhẹ một tiếng:
– Ân?
– Nếu cho ngươi chọn, thì ngươi sẽ đi Giang Nam đương lúc tháng ba gạo cá mặn mà kia, hay là sẽ ở lại trong hoàng cung cùng ta?
Minh Đức dường như đã nửa tỉnh nửa mê, chỉ ậm ừ một tiếng, liền chìm dần vào giấc ngủ.
Đêm nay, y rất cao hứng, quả thực rất giống một chú cún nhỏ bị nhốt lâu ngày, hưng phấn chạy chỗ nọ, nhảy chỗ kia, hẳn là rất mệt rồi.
Kiền Vạn Đế bàn tay to lớn che mắt y lại, thấp giọng nói:
– Ngủ đi.
Hắn ôm Minh Đức xuống xe, đi nhanh vào tẩm cung. Trong bóng đêm, Thanh Trinh điện ngào ngạt hương ngọc minh ngọt nhẹ, ấm áp, thủy tiên trong hồ nước được bao quanh bởi dãy hành lang uốn lượn thi nhau đua nở, tựa như đem màu sắc của mình thanh lọc cả cảnh vật xung quanh.
Kiền Vạn Đế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-hoang-do-dang/2111238/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.