Thị vệ của Đông Cung [1] Thái tử chợt nghe thấy tiếng đao kiếm chạm vào nhau. Tuy nhiên, thanh âm kia quả thật khẽ khàng đến mức hắn vừa há hốc mồm ngó quanh quất thì trời đêm đã lại khôi phục sự yên tĩnh thường lệ, như thể chưa từng xảy ra chuyện gì.
“Chắc mình mệt mỏi quá rồi…” Thị vệ ngáp một cái thật dài, lừ đừ quay trở lại chỗ gác.
Thượng Quan Minh Đức đỡ một nhát kiếm, nghiêng người đứng giữa nóc nhà, ngăn chặn ba tên ‘khách không mời mà đến’ bước lên con đường dẫn vào Đông Cung.
Giữa trời, một cây Loan Nguyệt đao [2] bén ngót phóng vụt đến, cắm phập vào cánh tay y. Gió đêm gào thét làm tay áo bay phần phật, chạm vào vết thương, đau nhói từng cơn. Máu chậm rãi nhỏ xuống những đầu ngón tay, ướt nhớp nháp khiến y cảm thấy rất không thoải mái.
Nhưng Minh Đức vẫn không nhúc nhích. Y không thể cử động, vì chỉ cần hơi tránh ra, đại môn của Đông Cung sẽ lại hé mở. Toàn thân y đã tiến vào trạng thái chiến đấu tối hoàn mỹ, nên chút ít máu me cùng đau đớn ngược lại chỉ khiến tinh thần càng thêm tỉnh táo.
Bọn thích khách thoáng trao đổi ánh nhìn, rồi tên đầu lĩnh gật đầu, nở nụ cười: “Vị huynh đệ này, trang phục không giống người trong hoàng cung a. Xin hỏi nên xưng hô với túc hạ [3] thế nào đây?” Giọng hắn già nua khàn khàn, nói năng lại thiếu lưu loát, rất không giống người Trung Nguyên.
Minh Đức không đáp. Nhưng kẻ đứng sau tên đầu lĩnh – dường như là thủ hạ của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-hoang-do-dang/2111223/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.