Editor: Mai Tuyết Vân
Chính Nguyên đế sải bước mạnh mẽ, không đợi Vệ Kính Dung đứng lên nghênh đón, đã đến ngoài cửa điện. Tần Thị vui mừng gọi một tiếng, trượt từ giường la hán xuống, đôi chân nhỏ chạy qua, Chính Nguyên đế vươn tay ôm lấy, bế hắn vào lòng mình.
Chính Nguyên đế bốn mươi tuổi, mới có được tiểu nhi tử* này, Tần Thị vừa sinh ra đã thông minh lanh lợi, rất được Chính Nguyên đế yêu thích, vừa ôm vừa xốc lên, trêu chọc hắn: “Nặng hơn một chút rồi.’’
*tiểu nhi tử: con trai nhỏ
“Vâng, mới vừa tranh ăn với Thiện Nhi xong, cũng không nghĩ đến tỷ tỷ mình vừa khỏi bệnh, phải tẩm bổ chứ.’’ Vệ Kính Dung đứng bên cạnh Chính Nguyên đế, vươn tay muốn bế nhi tử, nhưng Tần Thị vùng vẫy không chịu, ôm chặt cổ Chính Nguyên đế không buông tay, khiến Chính Nguyên đế bật cười sảng khoái.
Vệ Thiện đứng lên hành lễ, gọi một tiếng: “Cô phụ.’’ Cung nhân dâng trà, Vệ Thiện vươn tay đón lấy mang đến trước bàn, Chính Nguyên đế đưa mắt nhìn nàng. Dung nhan thêm phần trầm tĩnh mất đi nét trẻ con, cũng không quấn người làm nũng nữa, khiến Chính Nguyên đế rất kinh ngạc: “Mới có mấy ngày, đã giống một đại cô nương rồi.’’
Vệ Kính Dung khẽ mỉm cười, thử độ nóng của trà giúp Chính Nguyên đế, Chính Nguyên đế hành quân đánh giặc nhiều năm đã thành thói quen, đến tận bây giờ đều ăn uống rất vội vàng. Mì nước đưa đến tay thế nào thì ăn thế ấy, không cần biết nóng hay không nóng, Vệ Kính Dung sợ nóng hắn, thử xong mới đưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-hoang-dai/58729/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.