Xảy ra chuyện như vậy, không thể đánh bóng tiếp, Tần Chiêu tự mình đưa người ra ngoài, Dương Tư Triệu nằm trong xe ngựa của hai muội muội một đường trở về thành, Dương Bảo Doanh và Dương Bảo Lệ đều không mặc kỵ trang, không thể cưỡi ngựa, đành phải hỏi mượn Tấn vương một chiếc xe.
Vệ Thiện uống một ly rượu, hai người Vệ Bình và Vệ Tu cưỡi ngựa đi lại, phía sau còn có Ngụy Nhân Kiệt đang nằm sấp trên lưng ngựa cười ngặt ngẻo, hắn ôm bụng nằm rạp trên ngựa, cưỡi ngựa đi về phía muội muội rồi nói to: "Bị ngựa dẫm phải...Cả dây cương cũng bay ra ngoài rồi.''
Ngụy Nhân Tú đỏ mặt thấp giọng nói: "Nhị ca.''
Nhìn thấy người khác ngã ngựa còn cười như vậy, thật sự là quá thất lễ. Nghĩ như vậy, nàng lại lén lút nhìn trộm Vệ Thiện, nàng vất vả lắm mới kết giao bằng hữu với Vệ Thiện, sợ nàng khinh thường nhà mình, ai ngờ đưa mắt nhìn một cái, chỉ thấy trên mặt Vệ Thiện cũng mang theo ý cười.
Vệ Thiện hận không thể học bộ dạng nằm sấp trên lưng ngựa cười to như Ngụy Nhân Kiệt, nhưng lại sợ làm hai ca ca sợ, trên mặt đậm ý cười hỏi: "Sao lại ngã vậy?"
Ngụy Nhân Kiệt lại cười ha ha: "Hắn tự mình ngã rồi ôm đùi ngựa đấy chứ..." Vừa nói vừa cười không thẳng người lên được, hồi lâu vẫn không nói thêm được gì.
Hắn nói như vậy, trên mặt mọi người đều mang theo ý cười, cái câu tự mình ngã rồi ôm đùi ngựa, cũng không phải là không đúng, Vệ Bình còn nghiêm túc được chút, còn Vệ Tu đã phì một tiếng cười rộ lên.
Cú ngã vừa rồi, người bị thương còn không nói, ngay cả ngựa cũng bị thương, chỉ có Ngụy Nhân Tú là không cười, nàng còn thở dài một tiếng: "Đứt gân gãy xương cần phải nối lại, tìm một đại phu giỏi nắn xương, bị thương da thịt thì không ngại, hại đến gân cốt mới đáng lo.''
Nàng càng nói như vậy, Vệ Thiện càng vui vẻ, nếu từ đây về sau hắn bị què chân cũng không thể đến Cấm Vệ quân làm Đương Sai, nếu bị thương nặng hơn một chút, đúng là phải cảm tạ Bồ Tát.
Dương Tư Triệu hiểu biết từ rất sớm, huynh đệ nhà khác phải lăn lộn trên chiến trường nên chưa thành hôn, Dương gia lại không giống như vậy, hai kẻ Dương Tư Triệu và Dương Tư Tề chỉ yêu thích những tiểu nha đầu nhỏ tuổi, lúc trước còn có chút ý tứ, đợi đến khi Tần Dục đăng cơ, hai tên này không còn gì kiêng kỵ, Dương phủ mua nha hoàn vào, sau một tháng nhất định sẽ khiêng hai ba người ra ngoài.
Chính lúc này, Vệ Thiện lại được Khương Bích Vi triệu tiến cung, Dương Tư Triệu vào cung đòi người vài lần, Tần Dục chỉ cười nói: "Nàng ta không để đệ chạm vào, vậy nhường cho Bích Vi khiến nàng vui vẻ thì có gì không tốt.''
Vệ Thiện và Bích Vi vẫn luôn như nước với lửa như thế, khi Bích Vi mới đến kinh thành, Vệ Thiện còn đối xử rất tử tế bình thường với nàng ấy, đến khi biết Thái tử yêu thích nàng, thì không để ý đến nàng nữa. Vệ Thiện dẫn đầu việc không quan tâm nàng, khiến các quý nữ còn lại không còn ai để ý đến nàng nữa, cũng chỉ còn Viên Diệu Chi của Viên gia là còn lui tới chỗ nàng ấy.
Mặc dù Chính Nguyên Đế mượn danh trả thù thay nàng, nhưng Bích Vi chỉ là một nàng công chúa không có quyền lực, khi đó lại bị chèn ép, lúc làm Qúy phi tất nhiên phải xả cơn giận này.
Vệ Thiện chỉ nghĩ là Bích Vi muốn làm nhục nàng, nên đã lớn tiếng mắng chửi nàng ấy, mắng nàng ấy vong ân phụ nghĩa, mắng nàng ấy không biết xấu hổ, Bích Vi bị mắng không nói một lời, lập tức đưa nàng vào Tiểu Doanh Đài, nói là để nàng chăm sóc bệnh tình cho Thái Hậu, thật ra là giam cầm nàng, lúc ấy Vệ Thiện được như ý nguyện, để nàng bên cạnh cô cô, so với ở Dương gia còn tốt hơn gấp trăm lần, sau này mới biết là Bích Vi cố ý làm như vậy.
Mặc dù trong Tiểu Doanh Đài thiếu cái ăn cái mặc, nhưng so với việc ngốc nghếch ở bên ngoài thì lại an bình hơn nhiều, đợi đến khi Dương Vân Kiều chết, Tần Dục nằm trên giường, tiền phương liên tục thất bại, Bích Vi mới thả nàng ra.
Vệ Thiện không chắc cuối cùng là Tần Chiêu làm hay là Dương Tư Triệu tự mình không cẩn thận ngã ngựa, nếu là Tần Chiêu xuống tay cũng quá nhanh rồi, bọn nàng còn chưa kịp nhìn rõ, Dương Tư Triệu đã bị ngựa dẫm gãy chân.
Cũng không cần biết có phải Tần Chiêu làm hay không, nhất định phải cảm tạ hắn thật tốt, nghĩ như vậy nàng liền nói: "Chúng ta đến còn chưa mang lễ vật tặng Nhị ca, muội nhớ rõ trong khố phòng có mười hai phiến bình phong lụa mỏng màu xanh, sáng mai cho người mang đến cho Nhị ca đi, xem như là lễ vật chúc mừng tân gia.''
Bình phong lụa mỏng màu xanh này là một đôi cùng với bình phong lụa hồng trong phòng nàng, lụa hồng thêu chim muôn, lụa xanh thêu hoa cỏ, một bức thêu rừng trúc, một bức thêu mai đỏ, đưa cho Tần Chiêu đúng là thích hợp nhất.
Vệ Thiện nói như vậy, Vệ Bình và Vệ Tu chỉ biết là nàng đang vui vẻ, lại không rõ vì sao nàng lại vui vẻ như vậy, nhưng nàng đã muốn tặng đồ gì thì cứ tặng thứ ấy, hai người không ai phản đối, ngược lại Ngụy Nhân Kiệt lại ôm bụng liếc nàng, cười rất lớn, bụng sắp co giật đến nơi rồi.
Cười cũng đã cười xong, sau khi xảy ra chuyện không ai cưỡi ngựa đánh cầu nữa, Tần Chiêu đưa người của Dương gia đi, quản gia vương phủ dẫn bọn họ vào trong trang viên, trong vườn còn có một bãi bia ngắm có thể so tài, lại dẫn hai người Ngụy Nhân Tú và Vệ Thiện đến vườn Thược Dược.
Mấy người vừa rồi còn chưa tận hứng, Ngụy Nhân Kiệt và Vệ Tu hẹn nhau tỷ thí, trước khi Vệ Tu đi còn nhìn chằm chằm Vệ Thiện: "Không được uống rượu nữa, có việc gì thì để Trầm Hương tới tìm huynh, huynh đã sai Hoài An vào thành mua bánh mẫu đơn rồi.''
Thì ra là do lo nàng bị kinh sợ, mới kêu Hoài An đi mua điểm tâm đến dỗ nàng, ai ngờ nàng một chút cũng không sợ, bộ dạng còn rất thích thú, Vệ Tu cảm thấy mấy ngày nay tính tình của muội muội đã thay đổi, lại không biết là nên nói thay đổi ở đâu.
Bánh ngọt mẫu đơn của lầu Thiên Soạn, người làm mất rất nhiều tâm tư, vừa nặn vừa đắp vừa nhuộm màu, mỗi cái to bằng miệng chén, sắc thái mỗi cánh mỗi nhụy đều khác nhau, một ngày chỉ làm ra hai lồng, Vệ Thiện trước giờ luôn thích vật được làm tinh xảo, nghe nói là thầy làm điểm tâm trong cung tiền triều, nhân lúc thành bị phá trốn ra, dựa vào tay nghề mà làm đầu bếp ở lầu Thiên Soạn.
Vệ Thiện đẩy hắn một cái: "Muội biết rồi, huynh đi chơi đi.'' Vệ Tu vẫn luôn là tiểu ca ca chu đáo trong lòng nàng, nếu có thể quan tâm bản thân một chút, có lẽ sẽ không gặp phải độc thủ như vậy, nghĩ đến việc Dương Tư Triệu chỉ bị gãy một chân thì sao đủ được.
Ngụy Nhân Tú nhìn mà hâm mộ, hai ca ca của nàng, cũng không săn sóc nàng như vậy, cho tới bây giờ đều đối xử với nàng như nam hài, hôm nay Vệ Thiện tặng cung phấn hoa nhài sang, nàng cũng vừa thoa một lớp lên, Ngụy Nhân Kiệt đã che mũi chạy đi, nàng ấy cảm thán nói: "Ca ca muội đối xử với muội thật tốt.''
Hai người vừa quẹo một cái, đã đụng phải Tần Chiêu, hắn đã đổi thành một bộ thường phục tơ lụa thanh trúc, trên thắt lưng vẫn là khối ngọc bội hình rồng, vừa mới tiễn chân người Dương gia, khi ra bãi ngắm bắn lại nhìn thấy các nàng, cứ khăng khăng đưa các nàng đến vườn Thược Dược: "Trong trang viên còn có vườn Thược Dược, mấy năm nay không ai chăm sóc nhưng lại nở rất đẹp.''
Thược dược là loài hoa nở theo mùa, Ngụy Nhân Tú tin, Vệ Thiện cũng không tin, vừa vào cửa liếc mắt nhìn một cái đã nhận ra bên người Tần Chiêu có nhiều thuộc hạ, cưỡi ngựa đánh bóng trên sân cũng không xuất hết lực, còn nói mình ít người, nhưng hoa mẫu đơn và thược dược là giống hoa khó trồng, không tinh tế chăm sóc tỉ mỉ sẽ không nở hoa đẹp được.
Vườn này trước đây từng bị cướp phá, lại đóng cửa nhiều năm như vậy, mới được ban đã sắp xếp sạch sẽ thế này, quản lý lầu hoa thuyền đá chu toàn, trong vườn hoa nhỏ lại rất khó làm sạch, chỉ vài ngày ngắn ngủn đã có thể tiếp đón khách nhân, cũng rất tài giỏi rồi.
Vệ Thiện kéo tay Ngụy Nhân Tú, đi xuyên qua hoa liễu phất phơ, đến hành lang non bộ dài, khi muốn vượt qua cửa Hải Đường thì quản gia quý phủ đã đến bẩm báo: "Bẩm, đã mang đồ đưa đến phủ Trung Nghĩa Hầu rồi ạ.''
Người ngã bị thương trong điền trang của Tần Chiêu, tất nhiên phải đưa một phần tặng lễ sang, Vệ Thiện nhướng mày, Tần Chiêu liếc nhìn nàng một cái: "Vị công tử Dương gia này cũng hay cậy mạnh, nghe nói mới đầu xuân đã hay đau bụng, uống thuốc của Thái y kê cũng không tốt lên, chân tay vốn không có nhiều sức lại muốn cưỡi ngựa đánh cầu, cuối cùng lại xảy ra chuyện.''
Vệ Thiện khẽ mím môi, liếc nhìn Tần Chiêu một cái, lúc nào Dương Tư Triệu cũng cóTiểu Thuận Tử "quan tâm'', ba ngày năm bữa đều đau bụng một hồi, Thái Y viện chẩn bệnh đều nói là ăn phải đồ lạnh, Dương phi còn cố tình cầu xin Vệ Kính Dung, để viện trưởng đích thân đi xem bệnh cho Dương Tư Triệu.
Vệ Thiện sợ người khác nhìn ra sơ hở, đã dặn dò Tiểu Thuận Tử trước tiên dừng tay một chút, qua vài ngày lại tính tiếp, Tần Chiêu vốn không nên biết mới đúng, chẳng lẽ việc nhỏ như vậy, Vương Trung cũng nói cho hắn nghe sao?
Vừa rồi nàng mới uống một ly rượu, lại vì vui vẻ, vệt hồng hiện lên trên mặt, lại giống như tiểu cô nương đang nũng nịu, nhắc đến chuyện này ngay cả mắt cũng không chớp: "Chính là do hắn không biết chừng mực, đã đau bụng còn cưỡi ngựa đánh cầu gì chứ.''
Mặc kệ có phải hắn đã biết hay không, chỉ một câu đã phủi sạch sẽ chuyện này.
Vừa rồi Tần Chiêu còn mang vẻ mặt nghiêm túc, thấy Vệ Thiện cong môi cười đắc ý, khẽ ừ: “Đúng vậy, không biết chừng mực.’’
Hai người nói chuyện đầy thâm ý, Ngụy Nhân Tú hồn nhiên nên không hiểu, vượt qua cửa Hải Đường chính là vườn Thược Dược, bên trong có một tiểu đình vuông vức, trạm trỗ vô cùng tinh xảo, mái đình cong cong, trên cột còn khắc hoa văn tỉ mỉ, tất cả đều là vẽ hoa thược dược, còn có một lầu các và nửa gian đình, nói là vườn hoa nhưng lại giống rừng hoa hơn.
Ngụy Nhân Tú là người tập võ, cũng là tiểu cô nương, trong nhà có bãi bia tập bắn, nhưng chưa bao giờ có một vườn hoa xinh đẹp như vậy, vừa mới ngồi xuống, đã có một nha hoàn áo xanh dâng trà khăn lên, Vệ Thiện đảo mắt nhìn một lượt, ánh mắt dừng lại trên câu đối treo trong tiểu đình.
“Khi xấu xí vẫn còn cốt khí, khi nở rộ lại chóng lụi tàn.’’
Vệ Kính Vũ giỏi thư pháp, thư pháp của mấy nhà Liễu Nhan Vương rất có khí khái, lại cho truyền bá rộng rãi trong bá tánh thường dân, ngâm xướng diễn kịch, một nét bút đặt xuống đã viết liền hai quyển “Thực Kỷ’’ và “Yếu Lược’’, quân nhân xem binh pháp, văn nhân đọc thư pháp, còn có người đến Vệ gia mượn bản thảo.
Phụ thân giỏi thư pháp, mẫu thân rành thi họa, đối với hai lĩnh vực này Vệ Thiện chỉ biết chút ít, cũng có thể phân biệt tốt xấu, huống chi chỉ là tự mình bình phẩm, liếc mắt đã biết nét chữ là học từ phụ thân nàng, đã có mấy phần giống rồi.
Ở đây người có thể viết chữ như vậy chỉ có mỗi Tần Chiêu, nhưng vì sao hắn lại phải viết một câu đối như vậy đặt ở trong rừng hoa, Vệ Thiện nhẹ nhàng liếc nhìn hắn một cái, khẽ cắn nhẹ môi.
Thẩm gia cũng là dòng dõi thế đại thư hương, trong nhà còn có người từng làm quan lớn Nhất phẩm, vốn là gia môn cao quý thanh sạch, chiếm được hai chữ “thanh liêm’’, dù vậy cũng không thể chống đỡ nổi một Thẩm Thanh Thi.
Dòng dõi thư hương lại nuôi dưỡng ra một Yêu phi họa quốc, cái tên Thẩm Thanh Ti này là do Phế Đế yêu thích mái tóc đen như mực của nàng, soi mình còn thấy bóng, mới sửa tên lại cho nàng.
Nếu Thẩm gia hiểu được đạo lý này, đã không rơi vào bước đường cùng như hiện nay, Thẩm gia quá xui xẻo không chỉ có Phế Đế, Yêu phi, mà còn một đám nịnh thần, nghĩ xong lại nhớ tới Vệ gia cũng gặp tai họa không kém Thẩm gia là bao.
Tần Chiêu có lòng dẫn nàng đến đây đọc câu đối, dù thế nào thì hắn cũng không thể đoán ra, người đầu tiên nghĩ đến việc vương phủ không tuân theo quy chế lại là một tiểu cô nương như Vệ Thiện.
Xoay mặt nhìn nàng, thấy nàng đang say mê nhìn chằm chằm câu đối, ánh mắt tập trung, hàng mi dài khẽ chau lại, cái mũi nhỏ hơi nhếch lên, rõ ràng vẫn là bộ dạng của một tiểu cô nương, nhưng đã có chút dáng dấp của người trưởng thành.
Vệ Thiện không biết có phải Tần Chiêu cố ý hay không, nhưng hắn có thể làm được đến bước này, nàng vẫn luôn ghi nhớ và cảm tạ, sau khi hồi phục tinh thần lại khen một câu: “Câu đối tả hoa rất hay.’’
“Vốn không phải tả hoa, nhưng không ngờ khi treo ở đây lại rất phù hợp.’’ Tần Chiêu chỉ vào đám thược dược trắng hồng đang nở rộ bên ngoài: “Muội chọn vài nhành hoa đi, mang về trồng trong vườn, thưởng thức cũng hay.’’
“Nếu mang hoa về thì nó sẽ chết, muội cũng chỉ có thể ngắm được vài ngày nữa, để nó ở đây nở hoa là được rồi.’’ Phía trước cửa sổ phòng Vệ Thiện có hai cây chuối tây, trong vương phủ cũng có hoa, nhưng dần dần càng nở càng ít, sau này thì không nở hoa nữa.
Tần Chiêu cười một cái: “Ngắm được vài ngày cũng đáng giá mà.’’
Vệ Thiện ngồi trên đệm mềm trải lên ghế đá, Chính Nguyên Đế đồng ý với nàng rồi không thực hiện, Tần Chiêu lại thay nàng làm, mặc dù không nhìn thấy bộ dạng của Dương Tư Triệu, nhưng khi nghe tiếng hét của hắn cũng biết là ngã rất đau.
Ngụy Nhân Tú tiến vào vườn hái hoa, Vệ Thiện thấy xung quanh yên tĩnh bèn hỏi: “Làm sao huynh khiến hắn ngã ngựa được vậy?” Nhiều phần thích thú, đôi mắt sáng lên lấp lánh, suy nghĩ trong lòng đều lộ ra ngoài.
Tần Chiêu biết Vệ Thiện không phải người vô cớ giận dỗi kẻ khác, làm gãy một chân chỉ sợ còn là thủ đoạn bị nàng cho rằng rất tàn nhẫn, nàng cũng chỉ có thể nghĩ ra cách ấy, may mà có hắn ra tay, tiểu muội vừa mới lớn, Dương Tư Triệu lại dám sỉ nhục nàng, mỉm cười một cái, bàn tay nâng cốc trà: “Chút chuyện nhỏ thôi, ta cũng không tự mình động thủ.’’
Vệ Thiện nghe hắn nói như vậy, trong lòng vô cùng ngưỡng mộ, nếu trong tay nàng có người dùng được, đã không cần cầu xin người khác, bản thân ra tay tự mình trút giận.
Thật sự là Tần Chiêu làm, vậy nàng nợ hắn một ân tình, hứa với Tần Chiêu: “Huynh muội chúng ta như thể tay chân, huynh giúp muội trút giận, sau này huynh có việc gì, muội cũng sẽ hết lòng giúp huynh.’’
Tần Chiêu kinh ngạc, sau đó liền cười, không thể tưởng tượng ra được bản thân sẽ xảy ra việc gì mới có thể khiến nàng toàn tâm giúp đây. Nhưng khi nhìn thấy sự nghiêm túc trong đôi mắt của nàng, cũng chỉ muốn dỗ dành tiểu muội vui vẻ, đành gật đầu với nàng, nghiêm mặt nói: “Cũng được, một lời ước hẹn, tứ mã nan truy.’’
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]