Editor: Mai Tuyết Vân
Xảy ra chuyện như vậy, không thể đánh bóng tiếp, Tần Chiêu tự mình đưa người ra ngoài, Dương Tư Triệu nằm trong xe ngựa của hai muội muội một đường trở về thành, Dương Bảo Doanh và Dương Bảo Lệ đều không mặc kỵ trang, không thể cưỡi ngựa, đành phải hỏi mượn Tấn vương một chiếc xe.
Vệ Thiện uống một ly rượu, hai người Vệ Bình và Vệ Tu cưỡi ngựa đi lại, phía sau còn có Ngụy Nhân Kiệt đang nằm sấp trên lưng ngựa cười ngặt ngẻo, hắn ôm bụng nằm rạp trên ngựa, cưỡi ngựa đi về phía muội muội rồi nói to: "Bị ngựa dẫm phải...Cả dây cương cũng bay ra ngoài rồi.''
Ngụy Nhân Tú đỏ mặt thấp giọng nói: "Nhị ca.''
Nhìn thấy người khác ngã ngựa còn cười như vậy, thật sự là quá thất lễ. Nghĩ như vậy, nàng lại lén lút nhìn trộm Vệ Thiện, nàng vất vả lắm mới kết giao bằng hữu với Vệ Thiện, sợ nàng khinh thường nhà mình, ai ngờ đưa mắt nhìn một cái, chỉ thấy trên mặt Vệ Thiện cũng mang theo ý cười.
Vệ Thiện hận không thể học bộ dạng nằm sấp trên lưng ngựa cười to như Ngụy Nhân Kiệt, nhưng lại sợ làm hai ca ca sợ, trên mặt đậm ý cười hỏi: "Sao lại ngã vậy?"
Ngụy Nhân Kiệt lại cười ha ha: "Hắn tự mình ngã rồi ôm đùi ngựa đấy chứ..." Vừa nói vừa cười không thẳng người lên được, hồi lâu vẫn không nói thêm được gì.
Hắn nói như vậy, trên mặt mọi người đều mang theo ý cười, cái câu tự mình ngã rồi ôm đùi ngựa, cũng không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-hoang-dai/3020675/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.