Tô Thần một thân hắc y, thần sắc lạnh lùng, ánh lửa phản chiếu trong mắt hắn vừa làm nổi bật sự sâu kín nặng nề, vừa có vẻ phi phàm. Tựa như trong mắt hắn chứa đầy tâm tư nặng trĩu, ẩn chứa giông bão. Diệp Tống vừa định lên tiếng, Tô Thần đột nhiên cúi người, tay vòng qua sau cổ nàng kéo nàng tiến mạnh vào lồng ngực. Diệp Tống muốn tránh thoát, nhưng sức lực của Tô Thần vô cùng lớn, giống như muốn bẻ gãy xương cốt của nàng, không cho bất kỳ kẻ nào kháng cự lại, hắn nặng nề gằn từng chữ: “Diệp Tống, nhiều ngày như vậy, ngươi đã chạy đi đâu, không biết bổn vương vất vả tìm ngươi như thế nào sao?”
Qua hơi thở của hắn, Diệp Tống có thể cảm nhận được vẻ mệt mỏi, nàng dùng sức đẩy hắn ra, nhưng không cách nào đẩy được, nàng nói: “Xin vương gia tự trọng.”
“Là bổn vương sai rồi. Chuyện này là bổn vương sai rồi, Diệp Tống.”
Diệp Tống chấn động, quên cả giãy giụa.
Tô Thần vậy mà lại xin lỗi nàng? Chuyện này là sao, hắn là người tự phụ, chưa bao giờ biết cúi đầu nhận sai với người khác.
Quý Lâm đứng một bên thấy thế, cũng không có ý định đi tới nữa.
Tô Thần cọ mặt vào cổ nàng, đôi môi khô rát chạm vào da nàng có chút ngứa, hắn hôn một cái thật mạnh, Diệp Tống lấy lại tinh thần vừa muốn tránh ra, Tô Thần lại nói: “Là ta đã tới chậm một bước, ngày đó ta nên tới sớm hơn, lúc đến nơi nhìn thấy dưới đất đâu đâu cũng là thi thể, lại không thể tìm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-hoan-trieu-vuong-gia-yeu-nghiet-xin-tranh-duong/1007372/chuong-237.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.