Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174 Chương 175 Chương 176 Chương 177 Chương 178 Chương 179 Chương 180 Chương 181 Chương 182 Chương 183 Chương 184 Chương 185 Chương 186 Chương 187 Chương 188 Chương 189 Chương 190 Chương 191 Chương 192 Chương 193 Chương 194 Chương 195 Chương 196 Chương 197 Chương 198 Chương 199 Chương 200 Chương 201 Chương 202 Chương 203 Chương 204 Chương 205 Chương 206 Chương 207 Chương 208 Chương 209 Chương 210 Chương 211 Chương 212 Chương 213 Chương 214 Chương 215 Chương 216 Chương 217 Chương 218 Chương 219 Chương 220 Chương 221 Chương 222 Chương 223 Chương 224 Chương 225 Chương 226 Chương 227 Chương 228 Chương 229 Chương 230 Chương 231 Chương 232 Chương 233 Chương 234 Chương 235 Chương 236 Chương 237 Chương 238 Chương 239 Chương 240 Chương 241 Chương 242 Chương 243 Chương 244 Chương 245 Chương 246 Chương 247 Chương 248 Chương 249
Chương sau
Thật lâu sau, Lý cố đáp: “Tại hạ không dám.” Diệp Tu chậm rãi ngồi xuống, ngữ khí bình tĩnh trở lại: “Ta biết ngươi không dám.” Tuy không có ý trào phúng nhưng rơi vào lỗ tai Lý Cố lại khiến hắn cả người không thoải mái. Tiện đà Diệp Tu nói vọng ra bên ngoài: “Người đâu, Lý giám quân thân thể không khỏe, mời Lý giám quân đi xuống nghỉ ngơi.” Nhung Địch bên này, lúc đầu có hơn tám vạn tướng sĩ, nhưng trong khoảng thời gian vừa qua đã thiệt hại gần một nửa. Bách Lý Minh Xu dẫn đầu đại quân lại liên tiếp bị làm nhục, thủ hạ dưới trướng đứng ngồi không yên. Vội vã thỉnh cầu Bách Lý Minh Xu hạ lệnh giết mấy ngàn tù binh Bắc Hạ để làm nhụt nhuệ khí của đối phương. Bách Lý Minh Xu tức giận, vết thương cũ vết thương mới chồng lên nhau, thân thể không còn như lúc trước, sắc mặt trắng nhợt, nàng nói: “Giết bọn chúng có rắm dùng, đánh nhau thua lại muốn giết người thì có khác gì tự nhận là bọn man di trong miệng bọn chúng!” Có tướng lãnh không phục nói: “Chúng ta rong ruổi thảo nguyên sa mạc, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, không gì chặn được, vậy mà Bắc Hạ lại tự cho mình là thanh cao không đem chúng ta để vào mắt, chúng ta dù có quân tử thế nào thì trong mắt bọn chúng cũng không thoát khỏi hai chữ “man di”! Một khi đã như vậy, chi bằng chúng ta cho chúng biết thế nào gọi là man di, giết sạch không chừa lại tên nào!” Có mấy tướng lãnh đứng lên tỏ vẻ tán đồng. “Đủ rồi!” Bách Lý Minh Xu vung tay lên nói, “Tạm thời không nhắc lại chuyện này nữa, bản tướng quân sẽ không đồng ý!” “Tướng quân không nên để lòng dạ đàn bà chi phối mà mắc thêm lỗi lầm nữa! Nếu không hậu quả sẽ không thể vãn hồi!” “Câm mồm, bản tướng quân trong lòng tự có chừng mực, cần ngươi ở chỗ này lải nhải sao?” Lúc này có tướng lãnh khác đứng lên, “Nếu tướng quân không muốn giết hết tù binh, thì ít nhất cũng giết chết quân sư của bọn chúng, coi như giết gà dọa khỉ.” Bách Lý Minh Xu suy nghĩ đáp: “Lần trước các ngươi cũng thấy, hắn có vai trò không mấy quan trọng, ít nhất không thể khiến Diệp Tu tự mình dẫn quân. Hắn là một người có ý chí vô cùng sắt đá.” “Nếu vậy chúng ta càng phải giết, tuy không thể làm nhụt nhuệ khí của địch cũng có thể gia tăng sĩ khí cho quân ta!” Lưu Ngoạt ở trong tay Nhung Địch là lần bị bắt giữ thoải mái nhất của hắn, hắn không phải ở trong nhà lao, mà bị giam trong một gian phòng. Tuy rằng số lần bị bắt của hắn chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Bách Lý Minh Xu ngày nào cũng tới gặp hắn một lần, muốn moi từ trong miệng hắn một lời khách sáo cũng chưa thành công, Lưu Ngoạt có chút bội phục sự kiên trì này của Bách Lý Minh Xu, thậm chí còn có chút đồng tình. Đề tài ban đầu của nàng là bố cục chiến sự, chuyện cơ mật trong quân, không biết từ lúc nào đã chuyển sang chuyện về Diệp Tu. Lần này Bách Lý Minh Xu tới, câu đầu tiên chính là: “Ngày mai bản tướng quân muốn giết ngươi, ngươi có di ngôn gì không?” “Cuối cùng cũng muốn giết Lưu mỗ”, Lưu Ngoạt phản ứng bình tĩnh ngoài ý muốn, trên mặt vẫn là nụ cười văn nhã, “Nhất định trong quân có người gây áp lực cho Đại tướng quân. Nếu là người bình thường, khi bắt được Lưu mỗ rồi đem ra dụ địch không thành công sẽ biết Lưu mỗ không có tác dụng và giết đi. Nhưng Đại tướng quân biết rõ điều này lại vẫn lưu tính mạng của Lưu mỗ cho đến bây giờ.” Bách Lý Minh Xu nhíu mày, đôi mắt xinh đẹp tựa minh châu: “Ngươi có ý gì? Đang ám chỉ bản tướng quân không bình thường?” “Bình thường”, Lưu Ngoạt cười nói, “Chẳng qua tướng quân không đáng sợ như trong lời đồn, tướng quân cũng chỉ là một nữ nhân bình thường. Mà nữ nhân bình thường lúc nào cũng nương tay, lòng dạ đàn bà, nữ nhân bình thường không thích giết chóc và chiến tranh. Nữ nhân bình thường như vậy mới đáng yêu.” Bách Lý Minh Xu nghe giọng nổi giận: “Ngươi đang muốn kích tướng để bản tướng quân giết ngươi phải không?” Lưu Ngoạt vội nghiêm mặt đáp: “Tướng quân chớ giận, Lưu mỗ chỉ thuận miệng nói bậy.” “Ngươi còn lời gì muốn nói? Ngày mai giết ngươi, bản tướng quân sẽ giúp ngươi gửi lời nhắn cho Diệp Tu.” Kỳ thật Lưu Ngoạt đã sớm phát hiện, Bách Lý Minh Xu nói được mấy câu liền liên quan tới Diệp Tu. Tuy khi nhắc đến Diệp Tu nàng đều hận tới ngứa răng, nhưng trực giác nhạy bén của hắn cho biết, trong đó còn có ý nghĩa khác. Vì thế Lưu Ngoạt trầm ngâm một lúc, đột nhiên ngữ khí kinh người: “Đại tướng quân thích vệ tướng quân của chúng tôi sao?” Bách Lý Minh Xu chấn động, cắn răng nói: “Cái rắm, ta hận không thể tự tay làm thịt hắn!” Lưu Ngoạt gật gật đầu, phóng nhẹ thanh âm: “Dù sao chuyện này cũng không liên quan tới Lưu mỗ. Chỉ là Lưu mỗ muốn nhắc nhở Đại tướng quân một câu, nếu đúng là vậy, tốt nhất không nên giết Lưu mỗ, nếu không vệ tướng quân chắc chắn sẽ không hạ thủ lưu tình; còn nếu không phải, ngày mai cứ việc giết Lưu mỗ.” Bách Lý Minh Xu híp mắt, nhìn chằm chằm Lưu Ngoạt: “Câu này của ngươi là muốn cầu xin cho chính mình?” Lưu Ngoạt cười đáp: “Đại tướng quân nghĩ vậy cũng được.” Bách Lý Minh Xu xoay người đi ra ngoài: “Ngươi chắc chắn sẽ thất vọng.” Lưu Ngoạt ở phía sau nói: “Đại tướng quân vốn là người không hiếu chiến, không thích giết chóc, vậy sao không rút quân? Nếu cứ như vậy người chịu thiệt chỉ có các ngươi thôi.” “Tên đã lên dây làm gì có chuyện thu hồi.” Quân doanh Bắc Hạ, ngón tay Diệp Tu chỉ lên bản đồ, phân chia nhiệm vụ: “Giờ Dần hai ngày sau, chia quân thành ba đường, tiến công từ phía Đông Nam Bắc, bao vây Bình Dã. Tam vương gia tấn công mặt Bắc, Diệp Tống cùng Quý Lâm, Quý Hòa đi phía Nam, Hiền Vương ở phía Đông.” Diệp Tống nói: “Sao chỉ để lại phía tây? Muốn dồn bọn chúng chạy về phía tây sao? Chi bằng chúng ta bao vây bốn phía để cho bọn chúng không còn đường thoát.” Diệp Tu đáp: “Chỉ cần quân Nhung Địch tự nguyện rút quân thì nên để cho bọn chúng có đường lui.” Hết thảy đã bố trí thỏa đáng, Diệp Tu ngồi trong doanh trướng, Bạch Ngọc đang giúp hắn đeo mặt nạ da người, đính râu quai nón rồi thay quần áo của quân Nhung Địch, thoạt nhìn không khác gì người Nhung Địch. Diệp Tống vẫn không yên tâm nói: “Đại ca, để muội đi cùng với huynh.” Diệp Tu từ chối: “Không cần, ta tự mình đi được. Mặc kệ kết quả thế nào, giờ Dần hai ngày sau liền phát động tấn công, không được trì hoãn.” “Vậy còn Lý Cố thì sao?” Quý Lâm hỏi. “Để hắn lại quân doanh.” “Nếu hắn muốn chạy loạn?” “Không quan tâm sống chết.” Bạch Ngọc sửa sang cho Diệp Tu xong cũng cải trang cho chính mình, nghiễm nhiên trở thành hai tên lính Nhung Địch. Diệp Tu giật nhẹ góc áo, sờ sờ râu quai nón trên cằm, vừa lòng cùng Bạch Ngọc rời khỏi quân doanh trong đêm. Hai người đi tới gần Bình Dã thành, dọc đường đi tránh tai mắt Nhung Địch, Diệp Tu công phu lợi hại căn bản không để quân Nhung Địch phát hiện. Bạch Ngọc thành thạo dẫn Diệp Tu tới một góc tường thành hẻo lánh nói: “Tướng quân tin tưởng ta, ta có cách vào thành mà không ai phát hiện.” Sau đó hắn liền dẫn Diệp Tu tới một lỗ chó, vén đám cỏ dại ra, vẻ mặt trịnh trọng hỏi: “Tướng quân đi trước hay ta đi trước?” Khóe miệng Diệp Tu cứng đờ: “Đây là cách của ngươi?” Bạch Ngọc đáp: “Đương nhiên. Không đi phía dưới chẳng lẽ lại phi lên trên, như vậy chắc chắn sẽ bị phát hiện. Tướng quân nhanh lên đi, vạn nhất để quân tuần tra phát hiện ra sẽ rất thảm.” Làm đại sự không câu nệ tiểu tiết, Diệp Tu tự an ủi chính mình như vậy, giật giật thân thể chuẩn bị cúi xuống. Nào ngờ phía sau vang lên tiếng bước chân, sau đó là ánh lửa, đúng là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới, hai người bọn họ vận khí tốt thật, vậy mà cũng bị quân Nhung Địch phát hiện. Tên cầm đầu lập tức hô lên: “Ai ở đó?” Bạch Ngọc bị dọa, người cứng đờ quay đầu nhìn, khóe miệng giật giật: “Sẽ không trùng hợp vậy chứ, tướng quân, chúng ta nên làm gì bây giờ?” Diệp Tu trầm thấp nói: “Không được gọi ta là tướng quân.” Sau đó sắc mặt liền thay đổi, lật mặt nhanh hơn lật bánh tráng, ôm quyền hùng hổ nói, “Báo cáo tướng quân, bọn tôi phát hiện ở đây có một lỗ chó.” Nói đến kỹ thuật diễn, Diệp gia ai cũng có thiên phú. Bạch Ngọc thấy vậy, lập tức cúi đầu ôm quyền giống Diệp Tu. “Lỗ chó?” Tướng lãnh tuần tra đi tới, rút kiếm gạt đám cỏ sang hai bên, quả thực phát hiện một cái lỗ, không khỏi mắng một câu, “Thật đúng là con mẹ nó có lỗ chó, nếu bị bọn người Bắc Hạ phát hiện chắc chắn không ổn. Hai người các ngươi lấp lỗ này lại cho ta!” Diệp Tu và Bạch Ngọc không trì hoãn chút nào, vội vàng lấy đất lấp đi. Tướng lãnh kia lại hỏi: “Hai ngươi ở quân doanh nào?” Diệp Tu không chút cẩu thả đáp: “Bọn thuộc hạ ở quân doanh phụ trách tuần tra!” Tướng lãnh kia nghe vậy liền nổi giận: “Bản tướng quân dẫn người đi quanh đây tuần tra, cần các ngươi nữa sao?! Mau cút trở về ngủ đi!” Diệp Tu và Bạch Ngọc bị phủi sạch công lao cũng không giận, mặt mày xám xịt trở về thành. Lúc đi ngang qua đội tuần tra, bọn lính đều nhìn bọn họ cười nhạo. Hai người bọn họ cuối cùng cũng danh chính ngôn thuận lọt vào thành. Quang cảnh trong thành vô cùng ảm đạm, nhà nào cũng đóng kín cửa, không có chút nhân khí. Có lẽ những người ở trong thành đều đã bị giết, hoặc nếu còn sống cũng sắp chết rồi. Từ xưa tới nay, hai nước giao chiến, người khổ đều là dân chúng. Bạch Ngọc nhỏ giọng nói thầm: “Đại tướng quân ở đây hình như không được mọi người ưa thích?” Diệp Tu bình tĩnh nói: “Nàng ta là nữ nhân, dưới trướng đều là các mãnh tướng, bọn chúng nhất định khẩu phục tâm không phục.” “Bây giờ chúng ta nên đi đâu?” Bạch Ngọc hỏi. “Tìm người.” Diệp Tu động tác cực nhanh, hiệu suất cũng quá cao, chỉ trong chốc lát đã tìm được nơi ở của gian tế mà bọn họ cài vào lúc trước. Bọn họ đã quen với cách bố trí ở đây nên nhanh chóng biết được gian tế đang ở chỗ nào. Diệp Tu hỏi: “Lưu quân sư ở đâu?” Gian tế Bắc Hạ đáp: “Lưu quân giữ bị Đại tướng quân Nhung Địch giam giữ riêng, nghe nói ngày mai sẽ hành quyết. Tướng quân, có cần bọn thuộc hạ đêm nay động thủ cứu bọn họ ra không?” Diệp Tu nói: “Không vội, nghe theo chỉ thị của ta.” Bạch Ngọc và Diệp Tu đi tới chỗ Bách Lý Minh Xu – phủ thái thú. Sau khi rời khỏi phòng Lưu Ngoạt, Bách Lý Minh Xu trở lại phòng mình. Nàng vẫn mặc như cũ nằm lên giường, mãi không đi vào giấc ngủ, đành dậy châm đèn, ngồi trước án thư. Tùy ra rút ra một quyển binh thư, chợt ngẩn người. Trong quyển sách kẹp một tấm vải dệt màu lam. Nàng sao có thể quên, ngày đó ánh lửa tận trời, bên tai là tiếng chém giết thảm thiết. Hắn muốn phá ngựa của nàng, còn nàng phá áo giáp của hắn. Tấm vải này chính là vạt áo nàng lấy được trên người hắn. Đang lúc xuất thần, cửa phòng có tiếng gõ vang, Bách Lý Minh Xu hơi nhăn mày hỏi: “Ai?”
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174 Chương 175 Chương 176 Chương 177 Chương 178 Chương 179 Chương 180 Chương 181 Chương 182 Chương 183 Chương 184 Chương 185 Chương 186 Chương 187 Chương 188 Chương 189 Chương 190 Chương 191 Chương 192 Chương 193 Chương 194 Chương 195 Chương 196 Chương 197 Chương 198 Chương 199 Chương 200 Chương 201 Chương 202 Chương 203 Chương 204 Chương 205 Chương 206 Chương 207 Chương 208 Chương 209 Chương 210 Chương 211 Chương 212 Chương 213 Chương 214 Chương 215 Chương 216 Chương 217 Chương 218 Chương 219 Chương 220 Chương 221 Chương 222 Chương 223 Chương 224 Chương 225 Chương 226 Chương 227 Chương 228 Chương 229 Chương 230 Chương 231 Chương 232 Chương 233 Chương 234 Chương 235 Chương 236 Chương 237 Chương 238 Chương 239 Chương 240 Chương 241 Chương 242 Chương 243 Chương 244 Chương 245 Chương 246 Chương 247 Chương 248 Chương 249
Chương sau