Cặp mắt đào hoa của Tô Tĩnh hơi cong lên không ai phát hiện: “Chỉ sợ hắn cố ý gây khó dễ.”
“Hắn dám giở trò quỷ, ta sẽ gϊếŧ hắn.” Diệp Tống đáp.
Tô Thần vô cùng khó chịu khi nhìn thấy Diệp Tống và Tô Tĩnh kẻ tung người hứng, tuy Tô Tĩnh chưa khôi phục trí nhớ nhưng nhìn tình huống này có thể thấy hắn đang dần gần gũi với Diệp Tống hơn, hắn không cho phép.
Vì thế Tô Thần liền chen vào giữa nói: “Sao tứ đệ lại tới đây?”
Tô Tĩnh trả lời ngắn gọn: “Hoàng Thượng phái ta tới.”
Tô Thần nâng cao âm cuối, tỏ ý không tin tưởng lời Tô Tĩnh nói: “Hoàng Thượng sẽ phái ngươi tới sao?” Trong suy nghĩ của hắn, Tô Nhược Thanh dù có phái Đại tướng quân tới cũng sẽ không cho Tô Tĩnh tới. Tô Nhược Thanh sợ Tô Tĩnh tới gần Diệp Tống còn hơn cả hắn.
Tô Tĩnh rũ mắt cười nhẹ, tuấn dật phi phàm: “Đương nhiên là do ta chủ động xin ra trận, xả thân vì nước là bổn phận của chúng ta. Nghe ngữ khí của tam ca, có vẻ không muốn ta đến đúng không?”
Tô Thần nói thẳng không cố kỵ: “Đương nhiên là không. Lương thảo cũng tới rồi, giờ nên trở về rồi chứ.”
Tô Tĩnh nhìn hắn: “Ta vẫn còn là giám quân, nên phải chờ đánh xong trận này mới có thể cùng mọi người trở về.”
Tô Thần đột nhiên nắm tay Diệp Tống kéo nàng ra bên ngoài: “Diệp Tống, ngươi ra đây, ta có chuyện muốn nói với ngươi.”
Ánh mắt Tô Tĩnh dừng trên bàn tay đang kéo Diệp Tống của Tô Thần, không tỏ ý kiến,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-hoan-trieu-vuong-gia-yeu-nghiet-xin-tranh-duong/1007359/chuong-224.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.