Diệp Tống phản ứng thực bình tĩnh: “A, không biết di thư hắn đã viết xong chưa.” 
“Mời nhị tiểu thư theo thuộc hạ một chuyến.” 
Diệp Tống đẩy ghế dựa đứng lên: “Các ngươi ăn trước, ta tới xem một chút rồi về.” 
Quý Lâm mạnh mẽ chêm một câu: “Nếu chết thì chết cho sạch sẽ.” 
Bị Lưu Ngoạt trừng mắt liếc nhìn một cái: “Cơm có thể ăn bậy, lời không thể nói bậy. Ngươi vẫn nên tiếp tục cúi đầu ăn cơm đi.” 
Lúc Diệp Tống đến, thái y đang bận rộn cứu chữa Tô Thần, vất vả lắm mới giữ lại một hơi cho hắn. Thấy Diệp Tống tới, toàn bộ thái y quỳ xuống: “Cầu xin nhị tiểu thư giơ cao đánh khẽ đưa giải dược cho Tam Vương gia.” 
Tô Nhược Thanh khoanh tay đứng trong phòng, quạnh quẽ đạm mạc. Lần này không đợi Diệp Tống mở miệng, hắn nói: “Toàn bộ đều lui ra.” 
Trong phòng chỉ còn dư lại ba người. 
Tô Nhược Thanh quay đầu nhìn Diệp Tống, trực tiếp vào thẳng vấn đề: “A Tống, lấy giải dược ra.” 
Diệp Tống liếc Tô Thần một cái: “Hắn nghĩ kỹ rồi sao?” 
“Không liên quan gì tới việc hắn đã nghĩ kỹ hay chưa, ta muốn nàng lấy ra.” 
Diệp Tống không khỏi nhìn Tô Nhược Thanh, khóe miệng hiện lên ý cười lạnh: “Nói như vậy, huynh cũng nhất định muốn khuyên ta sao?” 
Tô Nhược Thanh bình tĩnh đáp: “Tam Vương gia phạm sai lầm, ta có thể phế bỏ phong hào của hắn, có thể tước quan của hắn, phạt hắn cấm túc, bắt hắn hưu tiểu thϊế͙p͙, sẽ không để nàng chịu ủy khuất. Đại tướng quân trước mặt dân chúng đánh Vương gia, ta 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-hoan-trieu-vuong-gia-yeu-nghiet-xin-tranh-duong/1007339/chuong-204.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.