"Nơi đây không nên ở lâu, chúng ta ra ngoài trước rồi nói." Dứt lời hắn bế Diệp Tống lên, nhân lúc độc vật không dám tới gần nhanh chóng lao vào khu rừng tràn ngập chướng khí, sau đó xuyên ra cánh rừng phía này."
Bên ngoài trời cao đất rộng, ánh mắt trời chói lọi.
Diệp Tống cực kỳ an tĩnh thuận theo, tay ôm cổ Tô Tĩnh, ngủ trong lòng hắn. Tô Tĩnh nhìn xuống, không biết Diệp Tống đã ngủ từ khi nào, tâm nhảy lên, quơ quơ nàng nói: "Này, tỉnh dậy đi."
Diệp Tống khó chịu, sau một lúc lâu mới cố gắng động mi mắt, lười biếng liếc nhìn Tô Tĩnh một cái, đôi tay cư nhiên lại ôm sát hắn thêm một chút, cọ vào cổ hắn, giọng mũi nồng đậm nói: "Ngươi có phiền hay không a."
Tô Tĩnh ngây dại, hắn cảm thấy giống như nằm mơ vậy.
Diệp Tống sẽ dính hắn như vậy sao? Hiển nhiên sẽ không, nhất định có chỗ nào không đúng. Hắn cắn cắn đầu lưỡi, đau đến tê dại, đây không phải là mơ.
A đúng rồi, nhất định là xà độc trong người nàng vẫn chưa hết, làm cho thần trí Diệp Tống mơ hồ. Tô Tĩnh nhẹ nhàng gỡ một tay nàng xuống, nhìn vết cắn trên ngón tay, do dự một chút, hắn vẫn sợ lại bị nàng vả mặt lần nữa, rồi quyết định ngậm lấy vết cắn, nhẹ nhàng mút vào, hy vọng có thể hút hết máu độc còn sót lại.
Kết quả, Diệp Tống cư nhiên rụt rụt ngón tay, nhắm mắt cười hai tiếng, muốn tránh nhưng không có chỗ trốn, đành phải nói: "Đừng nháo, nhột lắm."
Tô Tĩnh cả kinh nhìn kỹ người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-hoan-trieu-vuong-gia-yeu-nghiet-xin-tranh-duong/1007322/chuong-187.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.