Tô Tĩnh lắc lắc nàng, nàng nhíu mày, phun ra hai ngụm nước, mở to mắt, thở dốc một hơi, giương mắt nhìn Tô Tĩnh cả người ướt đẫm. Ánh mắt lưu ly sắc lạnh, nhiễm mờ mờ ráng màu, sắc mặt có chút tái nhợt, thoạt nhìn vẫn mỹ lệ không thôi.
Tô Tĩnh ngực phập phồng, trên cằm còn vương lại mấy giọt nước trong suốt nói: "Thực xin lỗi."
Chờ tới khi mọi người thức dậy đi ra, Diệp Tống và Tô Tĩnh đã thay xong y phục, tóc cả hai vẫn còn ướt, đang thong thả ung dung ăn sáng. Thấy Diệp Thanh và Quy Dĩ tới, Tô Tĩnh vội vàng vẫy tay cười nói: "Sớm a, mau tới ăn sáng, chúng ta cũng mới ăn thôi."
Diệp Thanh nhìn Tô Tĩnh lại nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Diệp Tống, nghi hoặc hỏi: "Sao tóc hai người đều ướt nhẹp vậy?"
Tô Tĩnh liếc mắt nhìn Diệp Tống, nói: "Sáng nay cả hai trùng hợp đều đi gội đầu." Hắn kịp thời đổi đề tài hỏi Diệp Thanh: "Ngươi có biết Quy Dĩ có tật mộng du không?"
Diệp Thanh bán tin bán nghi: "Thật hay giả?"
Quy Dĩ đầu gỗ nói: "Tô công tử vẫn nên tập trung ăn cơm đi."
Một bàn bốn người đều cầm đũa lên, phát hiện thấy thiếu một đôi. Tô Tĩnh quay đầu nhìn, thấy Anh cô nương mặc một thân xiêm y đỏ rực, sắc mặt trắng bệch đang đứng ở cửa không dám tiến lại.
Tô Tĩnh nhướng mày nói: "Lại đây ăn cơm đi."
Anh cô nương lắc đầu, hắn liền cười trừ: "Sao vậy, sợ chúng ta ăn ngươi?"
"Các ngươi..." Nàng đã sớm thấy Quy Dĩ từ trong phòng hắn bước ra liền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-hoan-trieu-vuong-gia-yeu-nghiet-xin-tranh-duong/1007313/chuong-178.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.