Tô Tĩnh một tay chống cằm, gắp vào chén Diệp Tống mấy miếng đồ ăn, chớp mắt cười nói: "Có người âm thầm thông báo" còn người này là ai, chỉ sợ cũng chỉ có mình Tô Tĩnh biết.
Diệp Tống buông đũa xuống, chuyển chủ đề: "Tạ gia kia có điểm gì đấy không đúng lắm. Nữ nhân mồm miệng kia hình như không muốn Tiểu Bảo trở về, mẹ của Tiểu Bảo chết cũng khá kỳ quặc."
Tô Tĩnh mắt điếc tai ngơ: "Nào, A Thanh, ngươi cũng ăn nhiều một chút, mấy ngày nay lên đường cũng gầy đi rồi. Lúc trên đường trở về ta thấy vài chỗ khá thú vị, lát nữa sẽ đưa ngươi ra ngoài xem." Diệp Tống nghiêng đâu nhìn hắn, hắn lại thực thiếu đòn mà bổ sung một câu, "A đúng rồi, còn có hai hoa lâu nhỏ, nếu ngươi muốn đi uống rượu cứ nói."
Chỉ sợ Tô Tĩnh nói thêm hai câu nữa, Diệp Tống hẳn sẽ lại đánh hắn một trận ngay trên bàn cơm. Đúng là ông nói gà bà nói vịt.
Đúng lúc này, bên ngoài khách điếm có tiếng một cỗ kiệu dừng lại, một lớn một nhỏ bước ra từ trong kiểu. Tiểu gia hoa liên tục túm tay người đi bên cạnh hắn vào bên trong, vừa đi vừa nói: "Cha, chính là nơi này!" Sau đó hắn ngẩng đầu lên liền thấy bàn của Diệp Tống, cao hứng chạy lại kêu to: "Cha! Nương!"
Đây chẳng phải là Tạ Tiểu Bảo mới được đưa về nhà sáng nay sao Người đi sau hắn chính là Tạ lão gia Tạ Minh.
Tạ Tiểu Bảo không hề sợ người lạ mà muốn leo lên người Diệp Tống, còn gọi nàng là nương, gọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-hoan-trieu-vuong-gia-yeu-nghiet-xin-tranh-duong/1007296/chuong-161.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.