Diệp Tống cười an bình, nhìn hắn thâm thúy nói: "Huynh là Hoàng Thượng, không cảm thấy ở nơi này không thích hợp sao?"
Tô Nhược Thanh trả lời thành thật: "Biết, nhưng là ta nhịn không được."
"Nhược Thanh, huynh cúi đầu xuống đi."
Tô Nhược Thanh nghe lời nàng, chậm rãi cúi đầu xuống. Diệp Tống ngẩng cằm, ở bên môi hắn nhẹ nhàng hôn một cái.
Cảm tình của bọn họ vô cùng thuần túy, không có một tia tạp niệm hay lợi ích trộn lẫn trong đó.
Khi thái y tiến vào kiểm tra thân thể Diệp Tống, Tô Nhược Thanh biểu tình lãnh đạm đứng một bên. Thái y lật mắt Diệp Tống, lại xem mạch nàng nói: "Thương thế của Diệp tiểu thư về cơ bản đã ổn định, kế tiếp cần điều dưỡng cho tốt, lát nữa lão thần sẽ phối dược, đắp ngoại thương."
Diệp Tống nhìn một vòng người vây quanh giường, trong lòng cảm thấy ấm áp. Đại tướng quân có chút kích động, thiếu chút nữa lệ nóng vòng quanh, nhưng ông là một hán tử, không thể để cho ngươi khác thấy bộ dáng của mình như vậy được, cất bước hướng ra phía ngoài nói: "A Tống con nghỉ ngơi cho tốt, cha có việc phải ra ngoài một chuyến, lát nữa lại đến thăm con."
Diệp Tu cũng là thập phần cảm khái, lần đầu tiên lộ ra tươi cười anh tuấn sau mấy ngày qua, đồng thời lúc này mới hiện lên vẻ mệt mỏi. Hắn nói: "Tỉnh lại thì tốt rồi." Sau đó xoay người đối Tô Nhược Thanh nói, "Hoàng Thượng quan tâm với A Tống như vậy, vi thần vô cùng cảm kích. Mời Hoàng Thượng ra ngoài đại sảnh nghỉ ngơi."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-hoan-trieu-vuong-gia-yeu-nghiet-xin-tranh-duong/1007252/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.