Đại tướng quân tức giận đến đỏ mắt, cơ hồ rít gào mà nói: "Diệp Tống hiện tại còn đang nằm trên giường, chưa từng tỉnh dậy một lần nào, đại phu nói nàng không có ý chí muốn sống, đây là chuyện tốt mà ngươi làm đấy! Trong vòng 3 ngày nữa nếu con ta vẫn chưa tỉnh lại, tướng quân phủ ta sẽ phải chuẩn bị hậu sự cho nàng! Ninh Vương cảm thấy, thần sẽ ở đây vu hãm cho ngươi hay sao!" Đại tướng quân gục đầu khóc, "Hoàng Thượng, thần cả đời trung quân báo quốc, đời này cũng chỉ có một mình Diệp Tống là nữ nhi thân sinh, thần rốt cuộc đã làm sai cái gì mà khiến nàng phải chịu khổ, cầu xin Hoàng Thượng trả lại công đạo cho con thần!"
Tô Nhược Thanh lộ ra biểu tình đau đớn: "Gia bất an dùng cái gì an quốc, Ninh Vương, Diệp Tống là nữ nhi của tướng quân cũng là chính phi của ngươi, ngươi sủng thiếp diệt thê, đã khiến Đại tướng quân thất vọng. Hướng Đại tướng quân bồi tội đi."
Tô Thần chuyển hướng Đại tướng quân, Đại tướng quân nghiêm khắc đánh gãy: "Không cần, trong lòng thần tự hiểu, nhưng cũng không đại biểu từ nay về sau thần còn muốn nhận Ninh Vương làm con rể!"
Tô Nhược Thanh lại nói: "Nam thị xuất thân ti tiện, thiếp thất ti tiện đúng là không xứng vì hoàng thất ta sinh con nối dõi. Mặc kệ hài tử Nam thị có phải do Ninh Vương phi giết chết hay không, Ninh Vương cũng không nên vận dụng tư hình đối với Vương phi. Ninh Vương, ngươi đã biết tội chưa?"
Tô Thần đáp: "Thần biết tội."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-hoan-trieu-vuong-gia-yeu-nghiet-xin-tranh-duong/1007247/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.