Diệp Tống không tỏ ý kiến mà bĩu môi, sau đó cười nhạo: "Vậy sao, thật quá đáng tiếc." "Ngươi giết hài tử của bổn vương." Diệp Tống nhíu mày nói: "Không phải ta giết, ta cùng lắm chỉ là sau khi hài tử ngươi chết bổ một đao mà thôi." Nàng hướng Tô Thần nhếch miệng, "A bất quá, những hài tử còn chưa hoài thai của ngươi sau này, coi như là ta giết." "Ngươi là nữ nhân độc ác nhất mà bổn vương từng gặp." "Ta cùng nàng ta, cũng như nhau mà thôi. Chẳng qua ngươi không nhìn thấy rõ hiện thực mà thôi. " "Cái gì là hiện thực?" Tô Thần xoay người, không vội vã rút ra một cây roi, "Hiện tại bổn vương sẽ cho ngươi thấy rõ, thế nào mới gọi là hiện thực." Dứt lời, không hề chuẩn bị mà quát một roi lên người Diệp Tống, dùng cả mười phần lực. Tô Thần biết võ công nên đương nhiên lực đạo kia mạnh thế nào, mỗi roi vung xuống quất lên người Diệp Tống tạo nên một đường sâu thẳm thẫm máu kéo dài từ cổ đến eo Diệp Tống, da tróc thịt bong. Diệp Tống cắn chặt răng, nhưng vẫn không ngăn được tiếng rên tràn ra khỏi miệng. Chỉ một roi đã khiến nàng cơ hồ mất hết sức lực. Ngay sau đó roi thứ hai, roi thứ ba vung xuống, trong thạch thất chỉ nghe thấy tiếng roi vang, thanh thanh khủng bố. Áo trắng trên người Diệp Tống đã nhuộm đỏ máu. Tô Thần lên tiếng, thanh âm lạnh thấu xương: "Bổn vương chưa từng hối hận như vậy, sao lúc trước có thể cưới một nữ nhân như ngươi vào cửa. Đã thế trong tâm còn đối với ngươi có chút áy náy, có chút rung động, chỉ kém một chút nữa, bổn vương sẽ cảm thấy bản thân thật sự thích ngươi, nhưng ngươi luôn biết cho bổn vương một cái lai một cái kinh hỉ. May mắn là bổn vương vĩnh viễn sẽ không yêu ngươi, cả đời đều sẽ không." Hắn vừa đánh vừa nói. Chỉ ba roi, Diệp Tống liền ngất đi. Tô Thần lại hất nước bắt nàng tỉnh, thân thể tựa hồ đã không còn là của chính mình, bên tai chỉ nghe thấy thanh âm roi quất lên da thịt. Nàng nở nụ cười, càng cười, Tô Thần càng dùng lực đánh vô cùng tàn nhẫn. Chỉ là thanh âm cười run kia lại mang theo bi thương. Nhưng Tô Thần đang bị phẫn nộ xâm chiếm đầu óc, hắn sao có thể nghe ra được. Diệp Tống nói: "Ngươi là người mù, là kẻ điếc." Trong nước hình như có bỏ muối, lúc tưới lên lên miệng vết thương mang theo đau đớn thấu tim. Vài lần đầu nàng còn bị nước muối hất tỉnh, nhưng sau nhiều lần dường như thành thói quen, chết lặng, nước muối cũng không làm tỉnh nàng, nàng vô lực gục đầu xuống, giống như đã chết. Máu chảy đầm đìa trên người, không một chỗ hoàn hảo. Tô Thần chậm rãi phóng nhẹ lực đạo, nhẹ đến cuối cùng chính hắn cũng không nâng nổi cánh tay. Hắn nhìn Diệp Tống vô lực rũ đầu xuống, ngón tay buông lỏng, roi rơi trên mặt đất. Một khắc kia, trong lòng hắn nảy lên một cảm giác nặng nề, làm hắn cơ hồ vô lực thừa nhận. Hắn căn bản cũng không biết cảm giác đó là gì. Có lẽ, nếu nhìn thấy nàng chết nhanh như vậy, không thể báo thù cho Nam Xu, trong lòng hắn liền cảm thấy không thoải mái. Tô Thần tiến tới, dùng sức chế trụ hàm dưới Diệp Tống, nâng đầu nàng lên. Dưới ánh lửa làm nổi bật lên khuôn mặt nhàn nhạt màu trắng xanh. Ngón tay Tô Thần cảm nhận được hô hấp như có như không nơi mũi nàng, thanh âm quỷ mị nói: "Đừng chết nhanh như vậy, trò hay còn ở phía sau. Chẳng lẽ ngươi không muốn biết bổn vương còn dùng thủ đoạn gì để tra tấn ngươi sao?" Diệp Tống không trả lời hắn. Nam Xu tĩnh dưỡng hai ngày, dần dần tỉnh lại, thoạt nhìn suy yếu cực kì. Vừa tỉnh liền mở to mắt, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Tô Thần, nước mắt liền chực trào ra. Tô Thần bưng chén thuốc, múc một muỗng đưa đến bên miệng nàng nói: "Trước tiên uống thuốc đã." Nam Xu rưng rưng uống từng ngụm từng ngụm. Tô Thần giúp nàng dịch chăn nói: "Cố gắng tĩnh dưỡng, sẽ mau chóng khỏe lại thôi." Nam Xu nghe vậy không thuận theo, đôi tay vươn ra bên ngoài, gắt gao ôm eo Tô Thần, ở trong ngực hắn khóc rống lên. Trước nay nàng ta ở trước mặt Tô Thần, luôn là dịu dàng có lễ, có cái gì ủy khuất cũng đều muốn cất giấu trong lòng, đây là lần đầu ở trong lồng ngực Tô Thần khóc rống lên như vậy, Tô Thần ngơ ngẩn, nhẹ nhàng ôm nàng, nó: "Về sau sẽ tốt, đừng khóc." "Sẽ không...Không bao giờ còn có thể..." Nam Xu liều mạng lắc đầu, nắm chặt vạt áo Tô Thần, "Con của chúng ta không có, chàng không cần gạt thiếp, thiếp biết...Về sau thiếp sẽ không thể nào có hài tử được nữa..." Nam Xu gào khóc, "Thiếp vẫn luôn, vẫn luôn khát vọng con của chúng ta có thể xuất thế, gọi chàng là cha, gọi thiếp là nương, thiếp tận mắt nhìn thấy nó lớn lên, nếu là nam hài, liền nhìn hắn từ tập tễnh học đi đến khi cưới vợ sinh con...Nếu là nữ hài, liền dạy nàng cầm kỳ thi họa, nhìn nàng cập kê gả chồng...Nhưng mà hiện tại, cái gì cũng không đều không có a!" Hai mắt nàng ta đẫm lệ mông lung nhìn Tô Thần, "Tỷ tỷ hận ta, nàng hận ta, nàng cho ta ăn thật nhiều hoa hồng Tây Tạng a!" Nam Xu dị thường kích động, Tô Thần không nói một lời, ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn cổ nàng, điểm ngủ huyệt, nàng lúc này mới ngừng nghỉ. Nàng không thể để cảm xúc dao động quá nhiều, sẽ không tốt cho thân thể. Tô Thần bước ra khỏi Phương Phi uyển, trở về đông uyển. Mấy này ngay nay trong vương phủ xảy ra chuyện này, thủ vệ cũng không dám chậm trễ. Đầu óc Diệp Tống hỗn loạn thành một đống, nặng nề. Nàng cảm giác quanh thân đều dính nhớp nháp không thoải mái. Bên tai lại vang lên tiếng bước chân ác ma, nàng cũng lười nâng mí mắt, liện bị người mạnh mẽ cạy miệng ra, rót vào một loại chất lỏng. Diệp Tống không có sức lực nói chuyện, Tô Thần lại nói cho nàng: "Canh hoa hồng Tây Tạng, ta cũng muốn cho ngươi nếm thử tư vị sống không bằng chết." Hoa hồng Tây Tạng, có công hiệu lưu thông máu loại bỏ máu bầm, cấm kỵ thai phụ. Nhưng đối với nữ tử không mang thai, nếu trên người không có thương tổn thì không có hại, nhưng hiện tại Diệp Tống cả người đầy thương tích, hoa hồng Tây Tạng còn có công dụng giảm đau, lại khiến máu huyết đã đông lại trên người nàng chuẩn bị khai thông. Quần áo ướt đẫm, hai chân hai dòng máu chảy xuống. Tô Thần liên tục dùng nước muối tra tấn nàng. Nhưng nàng một tiếng cũng không kêu. Diệp Tống ho nhẹ nói: "Tô Thần, ngươi có bản lĩnh thì giết ta a. Ngươi luyến tiếc ta chết, không phải bởi vì muốn tra tấn ta, mà bởi vì ngươi thật sự luyến tiếc." Tô Thần nhấp môi, thuận thế nắm lấy cổ nàng, chậm rãi bóp chặt: "Bổn vương nếu không phải muốn giết ngươi thì sẽ không đem ngươi nhốt ở nơi này." Diệp Tống ngừng lại rồi hô hấp, thấp thấp nói: "Như vậy cũng tốt, dù sao ta chơi cũng đủ rồi. Từ đâu tới thì về chỗ lại chỗ đấy, không bao giờ cần nhìn thấy ngươi nữa..." Giọng nói càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng nhỏ, Tô Thần không tự chủ được mà buông lỏng tay, phát hiện thân thể nàng lúc nóng lúc lạnh, giống như ánh mặt trời ấm áp đột nhiên xuất hiện giữa mùa đông lạnh giá. Tô Thần cũng không rõ chính mình rốt cuộc đang làm gì, cầm lấy gáo hắt nước đá lên người nàng. Hoa hồng Tây Tạng có công hiệu lưu thông máu lại bị nước đá hòa tan đi, rốt cuộc máu không chảy nữa mà có xu hướng đông lại. Quần áo Tô Thần cũng ướt nhẹp, giơ tay chạm vào trán Diệp Tống. Cảm giác đau lòng giống như muốn đem hắn bao phủ, rốt cuộc sao lại thế này? "Nếu ngươi có chút hướng tha chịu thua, hướng ta xin tha, cũng sẽ không có kết cục như ngày hôm nay." Tô Thần ném xuống những lời này sau đó hoảng loạn chạy ra. Hai ngày nay, Diệp Thanh vẫn luôn cảm thấy trong lòng không yên. Hai chân nàng không thể hoạt động, cho nên nha hoàn trong viện mỗi buổi sáng đều chờ nàng thức dậy, sau đó mát xa hai chân cho nàng để phòng ngừa hai chân teo rút, làm xong lại đắp chăn lên tránh cảm lạnh. Diệp Thanh cầm một chén điểm tâm lên, không biết sao liền trượt tay, kết quả bị đổ ra hết đùi. Nhưng nàng lại không có cảm giác gì, nha hoàn sợ hãi, cả kinh nói: "Tam tiểu thư, người làm sao vậy?" Lúc này vừa lúc gặp Diệp Tu đang tới đẩy Diệp Thanh đi phòng ăn dùng bữa sáng, thấy thế liền bước vào hỏi: "A Thanh? Có bị bỏng không?" Diệp Thanh lắc đầu, cười trấn an Diệp Tu nói: "Không có việc gì, trượt tay. Chân cũng không có cảm giác." Diệp Tu liền phân phó nha hoàn: "Mau đưa tam tiểu thư đi thay quần áo." Đợi một lúc, Diệp Thanh thay xong quần áo từ bình phong bị đẩy ra, Diệp Tu nhận ghế từ tay nha hoàn, đẩy Diệp Thanh ra ngoài. Bởi vì nàng ra ra vào vào đều phải dùng xe lăn, nên phàm là nơi có bậc thang trong phủ tướng quân đều sẽ để bên cạnh một phiến đá. Diệp Tu thấy Diệp Thanh mặt ủ mày chau hỏi: "A Thanh có tâm sự sao?" Diệp Thanh suy nghĩ, vẫn là nói: "Nhị tỷ sao lâu rồi chưa thấy trở lại? Lúc đi nàng nói chờ hai ngày nữa sẽ trở về rồi không bao giờ đi nữa, hiện tại đã năm sáu ngày rồi. Mấy ngày trước ở Ninh Vương phủ truyền ra tiếng gió Nam thị đẻ non, sau lại không thấy có bất kì tin tức gì nữa." Diệp Tu đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Muội muốn nói cái gì?" Sắp tới phòng ăn, lão nhân đang ngồi bên trong chờ mọi người tới ăn sáng. Diệp Thanh hạ thấp thanh âm, ẩn chứa lo lắng: "Đại ca, trong lòng ta không yên ổn chút nào, cảm thấy nhị tỷ hình như đã xảy ra chuyện." Ăn sáng xong, Diệp Tu đẩy Diệp Thanh trở về, nói: "Muội đừng lo lắng, A Tống gặp chuyện sẽ nghĩ cách giải quyết, ta hiện tại sẽ tới vương phủ một chuyến." Diệp Thanh gật gật đầu nói: "Đại ca cẩn thận một chút." Bên ngoài tướng quân phủ vẫn luôn có rất ít người qua lại. Tướng sĩ gác cửa vô cùng nghiên cẩn, sẽ không cho người không liên quan vào tướng quân phủ. Nơi này quanh năm đều có người nghe thanh danh ngay thẳng của Đại tướng quân mà tới kêu oan, nhưng tướng quân phủ đâu phải Hình Bộ, càng không phải Đại Lý Tự nên không quản được. Ngày hôm qua, có một người cả người dơ dáy trông như ăn mày canh giữ ở cửa tướng quân phủ như thế nào cũng không chịu rời đi, mới đầu khi nàng chuẩn bị xông vào tướng quân phủ, ánh mắt sáng quắc hỏi: "Đại tiểu thư các ngươi đã trở lại sao? Đã trở lại sao?" "Tiểu thư chúng ta có trở về hay không liên quan gì đến ngươi." Thủ vệ kéo nàng ra nói, "Tránh ra tránh ra, tới từ đâu thì về đó đi. Kết quả hôm nay Diệp Tu một thân cẩm y xanh đen cao lớn, đĩnh bạt xuất hiện ở cửa, nữ ăn mày kia giống như nhìn thấy vị cứu tinh liền đột nhiên chạy tới ôm chân Diệp Tu, thủ vệ đuổi như thế nào nàng cũng không đi. Diệp Tu tránh một chút, liền nghe nàng nói: "Người là vệ tướng quân đúng không? Là ca ca của Vương phi nương nương đúng không?" Diệp Tu cả người chấn động, rũ mắt nhìn nàng hỏi: "Ngươi là ai?" "Nô tỳ, nô tỳ là nha hoàn Xuân Xuân ở Bích Hoa uyển, ở trong vương phủ phụ trách hầu hạ Vương phi nương nương!" Nàng duỗi tay vén tóc, lộ ra khuôn mặt thanh tú lại xám xịt, nhìn Diệp Tu, "Nô tỳ không có ý tứ gì, trốn vài ngày ở bên ngoài, cũng đã chờ bên ngoài tướng quân phủ mấy ngày, nô tỳ chỉ muốn hỏi một chút, Vương phi nương nương đã trở về chưa? Cũng có khả năng, có khả năng là nô tỳ bỏ lỡ..." Diệp Tu mím môi, cảm giác dường như trực giác của Diệp Thanh là thật. Hắn lập tức đỡ Xuân Xuân lên, xoay người nói: "Vào trong rồi nói tiếp." Diệp Tu đưa Xuân Xuân tới chỗ Diệp Thanh. Diệp Thanh nhận ra nàng, kinh ngạc nói không nên lời. Xuân Xuân hơi hé miệng không nói chuyện, vành mắt liền đỏ. Thanh âm Diệp Thanh tựa như máy móc từ trong cổ họng phát ra: "Có phải Vương phi đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?" Hết chương 106 Nam Xu có vẻ đúng là người Nam Thiến nhỉ, biểu tượng hoa mai đấy, hình như ở chương Nam Thiến tiến cống, giữa trán của mấy vũ cơ cũng có biểu tượng này.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]