Diệp Tống suy nghĩ một lúc, mới ngờ ngợ kêu lên: "Ngọc chủ trăm mặt."
Đối phương nở nụ cười, vô cùng ngả ngớn nói: "Xem ra tại hạ phúc khí cũng không nhỏ, được mỹ nhân vẫn còn nhớ tới."
"Ngươi còn chưa được ra ngoài sao? Ta còn tưởng ngươi chết rồi cơ."
Hắn xuy một chút: "Ninh Vương không cho tại hạ chết, tại hạ làm sao dám dễ dàng chết? Sợ là muốn để tôi ở đây cả đời." Nghe ngữ khí của hắn, dù ở trong nhà lao nếm đủ loại đau khổ cũng không hề uể oải, ngược lại có chút thích ứng với hoàn cảnh, tự nhiên tiêu sái, không khỏi khiến người khác bội phục.
Diệp Tống nói: "Sớm biết như thế, hà tất lúc trước phải làm vậy?"
Hắn thờ dài hai tiếng, cũng ra vẻ đã hối hận nói: "Ta xác thật rất hối hận, chỉ vì trăm lượng hoàng kim mà nửa đời sau phải ngồi nhà lao, rất mệt."
Diệp Tống suy nghĩ, cười như không cười hỏi: "Vậy ngươi có nghĩ sẽ ra ngoài không?"
Đối diện trầm mặc một trận, thử thăm dò hỏi: "Ngươi chịu cho ta ra ngoài?"
Hắn xác thật tin Diệp Tống có thể đưa hắn ra ngoài, chỉ bằng chuyện Diệp Tống cùng Hoàng Thượng có giao tình không thể cho ai biết.
Diệp Tống nghiền ngẫm nói: "Ta cứ vậy mà cho ngươi đi ra ngoài sao?"
Nam nhân đối diện trầm ngâm một chút, cười nói: "Ninh Vương phi không làm ăn lỗ vốn, nhưng tại hạ ngoại trừ thân xác này cũng không còn gì khác. Nếu Ninh Vương phi không chê, tại hạ xin được lấy thân báo đáp."
Diệp Tống sờ cằm, híp mắt nói: "Được,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-hoan-trieu-vuong-gia-yeu-nghiet-xin-tranh-duong/1007236/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.