Dù sao cũng là buổi tối, tắm rửa xong về đi ngủ cho nên Phái Thanh chuẩn bị xiêm y dày hai tầng. Diệp Tống ôm xiêm y ngân nga đi ra cửa, nàng cảm thấy rốt cuộc cũng có việc để làm, ngâm mình trong suối nước nóng nhất định rất thoải mái. 
Ra khỏi Bích Hoa uyển, Diệp Tống cảm thấy có ai đó đang đi theo liền dừng một chút, đột nhiên quay đầu lại, sau đó mắt đối mắt với Phái Thanh, nàng sợ tới mức suýt thì hét to lên. Phái Thanh lại rất bình tĩnh, không kêu. 
Diệp Tống hỏi: "Muội đi theo ta làm gì?" 
Phái Thanh thành thạt nói: "Nô tỳ không yên tâm." 
Diệp Tống nói: "Dù sao đây cũng là ở vương phủ, không thể tự nhiên xuất hiện lưu manh được, ta tắm một cái rồi về có gì mà không yên tâm?" 
Phái Thanh kiên trì: "Vương gia so với lưu manh còn đáng sợ hơn. Nô tỳ không yên tâm nhất chính là hắn." 
"Hắn bây giờ chắc đang cùng Nam thị vân phiên vũ khúc rồi." 
"Không được. Nô tỳ vẫn phải đi theo." 
"...Vậy muội cứ việc theo đi." 
Vì thế một chủ một tớ trộm đi tới suối nước nóng bên cạnh đông uyển. Diệp Tống tuy là lén lút tới nhưng cũng không thèm đi thám thính tình hình trước. Tô Thần hiện giờ còn chuyên tâm làm việc hơn trước, âu yếm với ái thiếp cũng phải xếp sau công việc. Hắn trở về bồi Nam Xu ăn tối xong liền trở lại đông uyển, tính sửa sang lại hồ sơ án kiện mấy ngày hôm nay. 
Hắn thực đúng là một người tận chức tận trách với công việc, nỗ lực 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-hoan-trieu-vuong-gia-yeu-nghiet-xin-tranh-duong/1007207/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.