Lão mụ mụ ở phía trên thấy một nhóm bảo an mà còn không giải quyết được hai người liền mất kiên nhẫn, lập tức điều động toàn bộ đội bảo an đến, sơ tán người xung quanh để tránh làm thương tới người vô tội, Diệp Tống và Phái Thanh mặt mũi bầm dập bị bao vây xung quanh.
Lão mụ mụ quát: "Đánh mạnh lên cho lão nương!"
Một đám hán tử lùa lên. Phái Thanh không hiểu lấy dũng khí từ nơi nào, nhấc một băng ghế dài lên ném về phía mấy người kia, làm ngã mấy tên, tức khắc có mấy tên khác xông lên chế trụ nàng.
"Buông nàng ra!" Mấy tên còn lại vọt tới đánh Diệp Tống, đột nhiên Diệp Tống giương mắt sắc bén, hét to lên, nhìn chằm chằm lão mụ mụ. Bảo an đứng yên, không tiến cũng không lùi.
Lão mụ mụ khinh miệt cười nói: "Hiện tại mới biết sợ? Biết sớm hơn có phải tốt không! Chừng nào ngươi đem tiền qua ta, lúc ấy ta mới thả tên tiểu bạch kiểm này ra."
Diệp Tống nhếch khóe miệng, bộ dáng kiệt ngạo khó thuần, giơ tay lấy một miếng ngọc bội từ trong lòng ra, ném về phía lão mụ mụ, quát: "Còn không phải chỉ là mấy đồng tiền dơ bẩn sao, có gan cầm cái này đến Ninh Vương phủ lấy!"
Lão mụ mụ tiếp được ngọc bội, bên trên có khắc biểu tượng kì lân và một chữ "Thần", bỗng chốc miếng ngọc bội nho nhỏ mà cảm giác nặng tựa ngàn cân, mụ ta suýt nữa đánh rơi. Tốt xấu gì cũng kinh doanh Tố Hương lâu được mười mấy năm, cũng đã gặp qua không ít quan to hiển hách,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-hoan-trieu-vuong-gia-yeu-nghiet-xin-tranh-duong/1007186/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.